Hàn Nhu tông, Huyết Luyện tôn giả tức là Từ Hàn Minh, thành công tẩy trắng lên ngôi, từ lãnh đạo cao tầng tổ chức tà giáo chuyển biến thành chủ một tông.
Chuyển biến rất nhanh, khiến Từ Hàn Minh một chốc đi lên con đường thành công, có cả nữ nhân bên mình, xem như người thắng trong cuộc sống.
Trong đời Huyết Luyện tôn giả bội phục một người nhất, đó là Lâm phong chủ của Viêm Hoa tông. Huyết Luyện tôn giả luôn muốn lôi kéo đối phương về với mình, làm quân sư quạt mo cho gã. Trừ nữ nhân ra gã sẵn sàng chia một nửa bất cứ thứ gì cho đối phương.
Nếu không nhờ Lâm phong chủ cho lời khuyên hay thì gã đã không thể trở thành chủ một tông.
Một trưởng lão hoảng hốt hỏi:
- Giờ chúng ta làm sao đây tông chủ? Tông môn của chúng ta nằm trên đảo, mặt biển xung quanh biến đổi, bên trong có nhiều yêu thú mạnh, chúng ta không ra được!
Ban đầu không có mấy thứ này, thiên địa bỗng thay đổi, mặt biển yên ổn thoáng chốc sinh tồn nhiều yêu thú cường đại.
Bọn họ ngây ngẩn, luống cuống tay chân.
Huyết Luyện tôn giả bình tĩnh nói:
- Đừng gấp, bản tông chủ cảm giác trong người có lực lượng đang xao động.
Gã là người có lý tưởng to lớn lâu xa, phải làm Hàn Nhu tông lớn mạnh lên, không dám nói thành tông lớn số một cõi đời nhưng phải trở thành đại tông môn khiến người kính sợ.
Các trưởng lão trong đại điện kinh thán, sau đó vui mừng hỏi:
- A? Không lẽ tông chủ sắp vào Bán Thần?
Huyết Luyện tôn giả khẽ ừ:
- Trước đó đã có cảm giác này, khi thế gian biến đổi lớn thì cảm giác đó lặp lại thường xuyên hơn, xem ra thời cơ đã đến.
Huyết Luyện tôn giả kẹt ở Thiên Cương cảnh cửu trọng đỉnh đã một thời gian dài, cứ tưởng không còn hy vọng vào Bán Thần, nào ngờ mấy hôm trước gã có cảm giác cánh cửa Bán Thần hơi rung rinh.
Quả nhiên đến hôm nay Huyết Luyện tôn giả dần không kiềm chế được, Bán Thần đến, một bước lên trời.
Trong thời đại như vậy nếu không có thực lực thì sao giữ được người mình yêu?
Nhứ Nhu là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của gã, tuyệt đối không thể để nàng gặp chuyện gì.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một lực lượng cường đại bùng nổ từ Hàn Nhu tông.
Lâm Phàm ẩn trong hư không nhìn bên dưới:
- Rốt cuộc chuyện này là sao?
Có nơi lạ lùng, hắn chưa đến bao giờ. Thành trì vẫn còn, không biến mất, nhưng xuất hiện nhiều lãnh thổ xa lạ, có lãnh thổ là một mảnh sa mạc, có thế giới dung nham, chúng không phải lãnh thổ thuộc về Viêm Hoa tông.
- Ây dà, không thích hợp, dung hợp còn tặng kèm lãnh thổ?
Lâm Phàm không nghĩ ra, cứ cảm giác lãnh thổ của Viêm Hoa tông biến lớn hơn.
Khi Lâm Phàm đáp xuống một tòa thành trì, hắn phát hiện kiến trúc nơi này hình như đã lâu không ai ở, mỗi căn phòng bị dây leo màu xanh quấn quanh. Tường thành cũng bò đầy dây leo thô.
Lâm Phàm đứng trên đường lót đá xanh trong thành, hắn nhìn bốn phía, chìm trong suy tư:
- Thần kỳ, từ khi khe nứt Chân Tiên giới mở ra đến bây giờ lâu nhất mới qua một tháng mà thực vật đã sinh trưởng đến mức này, không thể nào.
Rào rào!
Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, cách vài trăm thước không ngừng lan tràn những sợi dây leo thô, có dây leo khi mấp máy bởi vì quá to nên đè nền đất vỡ ra.
Lâm Phàm cảm nhận động tĩnh đó, cười bất đắc dĩ:
- Hưm?
Tình hình hơi thay đổi.
Vèo!
Một tiếng xé gió vang lên.
Lâm Phàm vụt xoay người, giơ tay chộp một sợi dây leo thô cỡ một người.
Mũi nhọn dây leo tách ra từng lớp lộ khoang miệng, bên trong mọc đầy răng nhọn hoắc.
- Cái thứ gì, trông rùng rợn quá vậy!
Hai tay Lâm Phàm siết chặt, hắn bay lên giật mạnh, muốn kéo quái vật ra xem nó là cái gì.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng kéo nền đất thành trì dần vỡ ra, dây leo bị Lâm Phàm chộp trong tay vùng vẫy kịch liệt hơn, nhưng nó không có sức chống cự lực lượng khủng bố.
Bùm!
Một dây leo to bị nhổ tận gốc, phần rễ nối với thứ to lớn hơi giống mặt người.
Mặt người cực kỳ dữ tợn, không chỉ có một gốc rễ dây, vô số dây leo quất vào Lâm Phàm, định đánh chết hắn.
- Lợi hại, nếu có người vào ở thì chỉ có đường chết.
Lâm Phàm không ngờ thế gian biến đổi, trong thành ẩn giấu sinh vật khủng bố như vậy.
Nếu lúc trước hắn không biết gì, để các con dân về thành trì thì có lẽ trong một đêm con dân nguyên tòa thành trở thành thức ăn cho con này.
Lâm Phàm đáp xuống, co tay thành nắm đấm đánh qua, khoảnh khắc đánh thủng đối phương, một vòi máu xanh phun ra.
Điểm tăng lên.
Lâm Phàm nhíu chặt mày:
- Không ngờ có tu vi Thiên Cương cảnh cửu trọng, tu vi của thực vật này quá biến thái.
Lâm Phàm không cảm giác mình may mắn gặp boss đặc biệt, ngược lại cảm thấy khác lạ lan tràn khắp nơi.
- Phải thông báo cho tông môn tạm thời không thể để các con dân trở về, quá nguy hiểm. Có lẽ thành trì khác cũng ẩn giấu quái vật khủng bố.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua chỗ này rồi ẩn vào hư không, hắn đi nơi khác xem xét.
Tuy hắn không thể tìm hiểu rõ ràng thế gian này biến đổi lớn đến mức nào, nhưng ít ra phải tìm hiểu rõ tình hình trong lãnh thổ Viêm Hoa tông, nếu không thì khó yên tâm cho đệ tử ra ngoài một mình.
Buổi tối.
Hai mặt trăng treo trên cao tỏa ánh sáng nhạt.
Ngoài sơn môn Viêm Hoa tông, một bóng đen dán sát đất lướt nhanh qua, vào trong Viêm Hoa tông mà không bị ai phát hiện.
Bóng đen lẩm bẩm:
- Vực ngoại giới dung hợp, môn phái này cách chúng ta gần nhất, để xem trong này thế nào, hỏi thăm tình huống mới sinh tồn tốt hơn.
Bóng đen cảm thấy tông môn này không được tốt, môn phái vực ngoại giới mạnh thật sự đều không giống bình thường, cách thật xa vẫn thấy rõ kiến trúc. Hơn nữa tông môn sao có thể thiếu đại trận hộ tông, có thể đem lại trí mạng tuyệt đối cho kẻ ẩn trong bóng tối như gã.
Bóng đen thấy bốn phía sáng chói mắt, tưởng người trong tông môn ngủ mà không tắt lửa:
- A? Người của tông môn này để lửa suốt đêm sao?
Nhưng khi bóng đen nhìn kỹ thì ngây ra, những ánh sáng nhạt đó phát ra từ tài liệu kiến trúc.
- Xa xỉ, đây là vực ngoại giới nào mà xa xỉ dữ vậy?
Bóng đen cho rằng tông môn này rất giàu, nhưng thực lực tổng thể rất yếu, nếu là tông mạnh thật sự thì gã không thể nào lặng lẽ lẻn vào trong được.
Bóng đen không ngừng đi tới, chợt thấy một bóng người ở phía trước, tay đang cầm cái gì đó, hình như đang quét sân.
Bóng đen lặng lẽ núp vào, quan sát kỹ, có mùi chui vào xoang mũi.
Bóng đen khẽ kêu:
- Hôi quá, đây là mùi phân?
Bóng đen phát hiện tông môn vực ngoại giới này hơi lạc hậu, tông môn của họ chuyên dùng tinh thạch thanh tẩy mấy cái này, không cần người làm.
- Ai đó!?
Bóng đen ngây ra, hơi sợ. Người kia phát hiện ra gã?
Bóng đen núp càng kỹ, không dám toát ra chút xíu hơi thở.
- Không thể nào! Sao bị phát hiện được? Đây chỉ là kẻ quét nhà vệ sinh cấp bậc thấp nhất, có thể phát hiện ra mình thì nên có thực lực Đại Đế mới đúng.
Bóng đen không mạnh nhất trong tông môn nhưng vì bản thân gã đặc biệt, cộng thêm công pháp, khi gã hòa vào bóng tối sẽ không bị ai phát hiện. Trừ phi người mạnh nhất vực ngoại giới của họ, cũng là cường giả có thực lực Đại Đế mới cảm nhận được sự tồn tại của gã.
Bây giờ một người dọn nhà vệ sinh mà cảm nhận được hơi thở của gã? Vậy chẳng phải nói lên người này có thực lực Đại Đế?
Bóng đen cảm nhận hơi thở phát ra từ người đối phương, lòng chùng xuống, hơi thở rất mạnh, giống hệt người mạnh nhất trong tông môn của họ.
Bóng đen không dám ở lại, lặng lẽ đi sang hướng khác.
Xảy ra chuyện khiến bóng đen kinh dị, gã đi mấy nhà vệ sinh đều hãi hùng phát hiện những người dọn nhà vệ sinh đều có thực lực Đại Đế.
- Không thể nào! Hay tông môn này ẩn giấu sâu, đệ tử dọn dẹp nhà vệ sinh đều có thực lực Đại Đế? Khủng quá, quá khủng, cường giả như vậy mà quét nhà vệ sinh, không được, phải trở về nhanh, báo cho tông môn biết.
Bóng đen cảm giác đã phát hiện bí mật lớn, một bí mật khiến người rùng rợn. Gã không tiếp tục thăm dò nữa mà trực tiếp rời đi, gã sợ ở trong tông môn này lâu sẽ bị cường giả phát hiện, khi đó muốn đi cũng khó.
Lâm Phàm từ hư không đáp xuống, nhìn tông môn trước mặt mình:
- A, bay một ngày thật sự gặp một tông môn.
Với thực lực của Lâm Phàm bay nhanh cả ngày trời là đã rất xa, nhưng với cường giả thì khoảng cách rất gần.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, định vào xem:
- Chưa thấy tông môn này bao giờ, để vào xem là loại tông môn gì.
Lâm Phàm đến cửa sơn môn.
Mấy đệ tử đang canh giữ, thấy Lâm Phàm thì giật mình kêu lên:
- Ai đó!?
Lâm Phàm hỏi:
- Các ngươi là ai?
Đệ tử tức giận quát:
- Ngươi đến tông của ta còn hỏi chúng ta là ai? Ngươi nên trả lời mình là ai mới đúng!
- Hơi khó giao lưu.
Lâm Phàm siết chặt nắm đấm định đánh nát sơn môn, đi vào xem tình hình thế nào.
Chợt có giọng nói từ bên trong vọng ra:
- Không được lỗ mãng với khách quý!
Một lão nhân bước ra, mặt mang nụ cười, thân thiện nói với Lâm Phàm:
- Mời vào, mời vào, không ngờ khách quý đến, thứ lỗi không tiếp đón từ xa.
Lâm Phàm thả lỏng bàn tay, đối phương nhiệt tình làm hắn không xuống tay được, thôi, vào xem sao đã, để coi đối phương là thứ gì.
Lâm Phàm đi đằng trước, lão nhân thì trừng mắt đệ tử canh giữ sơn môn.
Nếu không phải chí bảo của tông môn sáng đèn đỏ thông báo có cường giả từ bên ngoài đến thì đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi dung hợp, lão là cao tầng của tông môn cũng rất căng thẳng, ai biết có cường giả nào đến diệt tông không. Chẳng ngờ lão mới đoán xong thật sự có người đến, còn là cường giả.
Phải chiêu đãi tốt, ổn định người ta.