Lâm Phàm suy tư, Khí Xung Thần Quyền nghe không hay nhưng rất mạnh, công pháp thiên giai thượng phẩm không tầm thường, đặc biệt là ngạnh công bộc phát ra lực lượng không nhỏ.
Hắn đã tích lũy nhiều nội tình nhưng còn thiếu một chút, hắn nghĩ nếu tăng một môn công pháp thiên giai lên viên mãn thì sẽ tích lũy đủ nội tình.
Nếu thăng cấp Thủy Ma Kinh sẽ làm nội tình tăng vọt, cho nên bước Thần cảnh không phải vấn đề lớn đối với Lâm Phàm.
Nghĩ đến đây Lâm Phàm hơi kích động. Cũng nên rời khỏi Thông Thiên tháp, lát nữa ra ngoài kiếm một mớ điểm, vậy là thực lực sẽ lên cao.
Tưởng tượng thôi đã thấy kích động.
Đột nhiên cửa đen bị người đẩy ra.
Lao tù ầm ĩ bỗng chốc yên lặng, người bị bắt nhốt ở đây ngửi thấy hơi thở làm họ cực kỳ tức giận.
- Thông Thiên Tiểu Tổ, đồ trời đánh! Mau thả tiểu gia ra ngoài!
- Khốn nạn, ta muốn bầm thây ngươi ra vạn mảnh!
Lao tù yên lặng chốc lát rồi ồn ào xóc nóc, người bị nhốt chửi mắng, trút lửa giận rực cháy vào Thông Thiên Tiểu Tổ.
Bọn họ đã bị bắt nhốt quá lâu, lửa giận vô tận đọng trong lòng, nếu để bọn họ ra ngoài chắc chắn sẽ đồ sát toàn bộ Thông Thiên tháp để trút mối hận trong lòng.
Thông Thiên Tiểu Tổ bước vào, giơ tay lên. Mấy bàn tay vô hình phá không tát vào mặt người la lớn.
Tiếng quát vang vọng trong lao tù rộng rãi:
- Câm mồm hết cho bổn tọa!
Đám người kia sợ hãi im bặt.
Một lão nhân tức giận quát:
- Lão già Thông Thiên, lão phu muốn đấu đơn với ngươi!
Dứt lời chỉ thấy Thông Thiên Tiểu Tổ giơ tay lên, cấm chế trên lao tù biến mất.
Thông Thiên Tiểu Tổ nhìn lão nhân:
- Nào, hôm nay bổn tọa cho ngươi cơ hội, ra đi.
Lão nhân lớn giọng nhất thấy cảnh này thì ngây người, sau đó phản bác:
- Hừ! Hôm nay lão phu không khỏe, có giỏi thì chờ lần sau.
Thông Thiên Tiểu Tổ liếc xéo, lại đặt cấm chế. Người bị nhốt trong này đa số bị Thông Thiên Tiểu Tổ tự tay trấn áp, người khác không biết chứ gã quá rành năng lực của đám người kia.
Chỉ biết la lối không có ích gì.
Lâm Phàm buông tiếng thở dài, đám người này khiến hắn thất vọng, bị bắt nhốt ở đây chỉ biết la ó chứ không chống cự. Nếu là hắn thì đã liều lĩnh phá mở cửa lao, đại chiến một trận với đối phương.
Xem ra mấy người đó chỉ giỏi to mồm, còn lại đều yếu.
Thông Thiên Tiểu Tổ đi vào lao tù nhốt Lâm Phàm, hỏi:
- Tiểu tử, vẫn chưa chịu nói?
- Nói cái gì? Rốt cuộc tên già mặt non nhà ngươi muốn sao? Bản phong chủ cảnh cáo ngươi, sự việc phát triển đến mức này rồi lát nữa nói vài câu không thể giải quyết xong, ngươi phải chuẩn bị tâm lý.
Hắn đã quyết định, tên già mặt non này dám nhốt hắn vào đây, nếu không bắt đối phương trả giá còn tưởng hắn dễ ăn hiếp.
- Còn mạnh miệng? Cũng được, bổn tọa tự mình ra tay vậy.
Thông Thiên Tiểu Tổ biến mất trước mắt Lâm Phàm, khi lại xuất hiện đã bấu đầu hắn.
Lực lượng kỳ diệu chui vào đầu Lâm Phàm, tra xét nội dung trong óc hắn.
- Hơi thú vị.
Lâm Phàm thầm ngạc nhiên, không ngờ tên già mặt non còn có thủ đoạn như thế. Nhưng đáng tiếc chiêu này vô dụng với hắn. Lâm Phàm ngẫm nghĩ, nở nụ cười, cố ý lộ ra hình ảnh không tầm thường.
Thông Thiên Tiểu Tổ đang xem xét hình ảnh trong đầu tiểu tử này, đột nhiên thấy điều làm gã ngạc nhiên.
- Pháo hoa là cảnh đẹp nhất thế giới này.
- Pháo hoa chia hai hạng, đẹp và xấu.
Cái quái gì?
Vì sao có hai nữ nhân một mập một gầy lả lơi chạy về phía gã?
Thông Thiên Tiểu Tổ vội thả tay ra, biểu tình kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, vì sao gã thấy thứ quái dị trong đầu tiểu tử này?
Pháo hoa?
Thông Thiên Tiểu Tổ xem không hiểu.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Sao vậy tên già mặt non? Có phải nhìn thấy thứ gì ghê gớm?
Thông Thiên Tiểu Tổ nhìn Lâm Phàm chằm chằm như muốn xuyên thấu hắn. Hình ảnh và âm thanh vừa rồi không phải hình ảnh trong đầu tiểu tử này, nhưng gã không tin được, thủ đoạn của gã bị người ngăn cản? Tiểu tử này hơi kỳ lạ, đáng giá nghiên cứu kỹ.
Mắt Thông Thiên Tiểu Tổ bắn ra tia sáng:
- Tiểu tử giỏi, không ngờ ngươi có năng lực như vậy. Bổn tọa càng lúc càng cảm thấy hứng thú với ngươi.
Từ sau khi vực ngoại giới dung hợp có nhiều chuyện làm Thông Thiên Tiểu Tổ nổi hứng, nhưng ngày gần đây gã có hứng với tiểu tử này nhất.
Người này tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi sao? Hắn đã gặp nhiều kẻ điên nhưng thực lực vừa mạnh vừa điên có lẽ chỉ có Thông Thiên Tiểu Tổ.
Từ khi vực ngoại giới dung hợp lăn lộn đến bây giờ vẫn không rõ hiện trạng, mà thôi hắn không thèm hỏi, lo tu hành tăng tiến thực lực đã.
- Tiểu tử giỏi, ngươi chờ đấy, lát nữa bổn tọa lại đến từ từ nghiên cứu ngươi.
Thông Thiên Tiểu Tổ nói xong rời đi.
Trong nhà tù yên tĩnh, sau đó rộ lên tiếng ầm ĩ.
- Tiểu tử này xong đời, bị Thông Thiên Tiểu Tổ theo dõi thì bi kịch rồi.
- Có chuyện gì chúng ta không biết? Tại sao Thông Thiên Tiểu Tổ chú ý tiểu tử này nhiều vậy? Hay hắn mang theo trọng bảo gì?
- Tiểu tử, ngươi muốn một mình rời đi rất khó, hay giao trọng bảo ngươi cất giấu cho lão phu, để lão phu lĩnh ngộ huyền bí trong đó rồi mang ngươi giết ra bầu trời trong xanh, chịu không?
- Vớ vẩn, nên đưa cho lão phu. Ngộ tính của lão phu là số một, thứ gì vào tay chỉ một chốc là học được, phá vỡ bình chướng của bản thân, dễ dàng giẫm Thông Thiên Tiểu Tổ ở dưới chân!
Lâm Phàm mặc kệ đám ngố kia, hắn xếp bằng, lặng lẽ mở vận rủi cuồn cuộn ra.
Đã vậy thì hãy để vận rủi đến càng kịch liệt.
Bọn họ thấy tiểu tử này ngồi xếp bằng thì hoang mang, không hiểu đối phương định làm gì.
Một lão nhân lôi thôi bẩn thỉu chưa từng có lấy một xác chuột ra khỏi trữ vật giới chỉ, xách đuôi chuột, ngước đầu lên mong đợi nói:
- Tiểu tử đừng ra vẻ thâm trầm, có con chuột này, muốn ăn một miếng không? Yêu cầu của lão phu không cao, nói cho lão phu biết bí mật mà ngươi giấu diếm là được.
- Trời ạ, ngươi tởm quá, ăn cả chuột, sao không nghẹn chết luôn!
Lão nhân cười nói:
- Không thể nghẹn chết, đời này cũng không được.
Lão nhân bỏ con chuột vào miệng, đột nhiên mặt lão đỏ rần, bóp cổ muốn ho khan nhưng không ho được.
- Ứ ứ ứ!
Âm thanh cực kỳ khó chịu vang vọng trong lao tù, mọi người nhìn thấy đều ngây ra, sững sờ. Mới rủa nghẹn chết xong ai ngờ thật sự bị nghẹn.
Mọi người cười phá lên:
- Ha ha ha! Cười chết người, mới nói sao không bị nghẹn chết giờ nghẹn đã chết thật.
Lâm Phàm mở mắt ra, không nhúc nhích. Khoảnh khắc vận rủi cuồn cuộn mở ra tốt nhất đừng nhúc nhích, im lặng ứng đối muôn vàn biến hóa, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lão nhân ăn con chuột bị nghẹn có lẽ là bắt đầu vận rủi.
Không nóng nảy, bình tĩnh đã.
Hai thủ vệ canh giữ ở cửa đen, bọn họ đứng im không nhúc nhích dù sấm có nổ.
Có tro bụi rơi từ khung cửa, tiếng răng rắc mỏng manh khiến thủ vệ chú ý.
Hai người khó hiểu nhìn bốn phía, không biết tiếng động phát ra từ đâu, đương nhiên họ không tin có kẻ lẻn vào Thông Thiên tháp, vì chuyện này không thể nào.
Có Tiểu Tổ trấn thủ làm gì có ai dám đến.
Răng rắc!
Tiếng động càng lúc càng lớn.
Hai người nghi ngờ:
- Tiếng động phát ra từ đâu?
- Không biết.
Bọn họ bỗng cảm giác biến đổi đến từ sau lưng, vụt ngoái đầu. Cửa đen nặng trịch ngã hướng hai người, vách tường cố định cửa đen dần nứt ra.
Hai người hét lên, co giò chạy:
- Chạy mau!
Đùa, cửa đen rắn chắc sao đột nhiên ngã xuống?
- A!
Có tiếng hét thảm xé trời.
- Chân của ta!
Hai người không chạy kịp, bị cửa đen đè lên chân, mặt trắng bệch gào thét.
Hai người không ngờ có ngày xui như vậy, đang yên lành bỗng dưng cửa bị hư.
Các đệ tử đi ngang qua nghe tiếng hét, không biết xảy ra chuyện gì vội vã chạy lại.
Khi thấy hai vị sư huynh trấn thủ nhà tù ngầm bị cửa đen đè thì các đệ tử xúm lại hỏi han. Cửa đen ngã đổ làm họ khó hiểu.
Cửa đen này không phải trọng bảo gì nhưng không là thứ đơn giản, có thể ngăn chặn mọi công kích, đóng kín lao tù này. Dù có người đến cướp ngục, nếu không có chìa khóa tuyệt đối không phá cửa được.
Các đệ tử nghe tiếng chạy tới quan tâm hỏi:
- Sư huynh, hai người sao rồi?
Hai người gào la:
- Tạm ổn, chân bị đè không thể nhúc nhích, không biết sao cửa đen ngã xuống.
Có đệ tử tự lập mạnh nêu đề nghị:
- Mọi người giúp đỡ nâng cửa đen lên nào.
Đệ tử dẫn dắt mọi người phối hợp cùng giơ hai tay bấu cửa đen, gồng đỏ cổ nâng lên.
- Một, hai, ba, nâng!
Răng rắc!
Một đệ tử nâng cánh cửa bị trật khớp tay, cánh tay kéo dài.
Xoẹt!
Một đệ tử chu mông cố hết sức gồng tay, quần rách toạc.
Các tiếng hét vang lên, hiện trường hỗn loạn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nhà tù ngầm rung bần bật.
Lâm Phàm ngồi yên không nhúc nhích, cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, hắn phải xem kỹ sắp xảy ra chuyện gì.
Lúc này nhà tù ngầm xuất hiện biến đổi khác lạ làm thần kinh Lâm Phàm căng thẳng, cái chết không đáng sợ, đáng sợ là quá trình rất kinh dị.
Ví dụ đáy quần bị rách, Lâm Phàm tạm thời không chấp nhận kiểu này.
Xoẹt xoẹt!
Tiếng sét chạy dọc vách tường.
Một lão nhân bị nhốt hét lên:
- Có chuyện gì? Sao trên tường có sét? Trận văn bị trục trặc!
Lão nhân đó cảm giác nguy hiểm.
Trên vách tường có trận văn ngăn cản bọn họ trốn chạy, nhưng bây giờ trận văn bị trục trặc, hình như sắp nổ.
Lão nhân thấy vách tường nứt ra, sét càng dày đặc, vội kêu lên:
- Coi chừng, sắp nổ!