Lúc này tình huống trong nhà tù ngầm cực kỳ không ổn. Trên tường lấp lóe tia sáng, những tia sáng chói lòa. Trận văn dần hiện ra trên tường, hơi thở khủng bố khuếch tán ra ngoài.
Bọn họ bị trấn áp ở chỗ này thật lâu, chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
- Chơi hơi lớn.
Lâm Phàm biết trong vụ nổ lần này dù là hắn cũng sẽ gục, nhưng nếu không hy sinh chút gì Thông Thiên Tiểu Tổ sẽ không biết đã bắt về tồn tại khủng bố cỡ nào.
Đám già sốt ruột đổ mồ hôi lạnh, nhưng khi thấy Lâm Phàm vẫn bình tĩnh ngồi xếp bằng thì bọn họ ngẩn ngơ, có người nghĩ không lẽ chuyện này liên quan với tiểu tử đó?
Trong lúc họ nghĩ như thế thì vách tường nứt ra, lực lượng hùng hồn hoàn toàn bùng nổ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thông Thiên tháp đất rung núi chuyển, nguyên nhà tù hoàn toàn sụp đổ.
Thông Thiên Tiểu Tổ đang lật xem điển tịch, tiếng động lớn bên ngoài làm khuôn mặt gã nghiêm túc:
- Chuyện gì xảy ra?
Thông Thiên Tiểu Tổ hóa thành luồng sáng bay ra ngoài.
Các trưởng lão Thông Thiên tháp vừa nghe tiếng đồng liền chạy đi, thấy lão tổ đến vội báo cáo:
- Nguy rồi Tiểu Tổ, chỗ nhà tù ngầm xảy ra chuyện!
Bọn họ hoang mang, không biết chuyện gì xảy ra.
- Không thể nào! Nhà tù ngầm xảy ra chuyện gì?
Thông Thiên Tiểu Tổ không ngờ tội phạm bị trấn áp bên trong chạy trốn, nhưng nhà tù ngầm kia không phải thứ đơn giản, một tảng đá, một thứ nhỏ bé bên trong đều không phải vật bình thường.
Nếu nhà tù bị phá hủy thì mất mát lớn.
Khi Thông Thiên Tiểu Tổ đến nhà tù ngầm.
Hiện trường ầm ĩ, các đệ tử hét chói tai, bọn họ không bị gì nhưng bị tiếng động lớn hù sợ.
Thông Thiên Tiểu Tổ nghiêm túc nhìn hiện trường, nơi đó hõm vào thành cái hố sâu, nhà tù ngầm đã sụp đổ.
Thông Thiên Tiểu Tổ hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Một đệ tử tiến lên nói:
- Bẩm báo lão tổ, chúng ta cũng không biết có chuyện gì, lúc nãy cửa đen ngã đè hai sư huynh, chúng ta đang cứu viện sư huynh thì bỗng nghe tiếng nổ, nhà tù ngầm bị sập.
Đến bây giờ đệ tử này còn hoảng hồn, đến quá đột ngột.
Một trưởng lão nói:
- Tiểu Tổ, nhà tù ngầm bị sập chắc chắn liên quan tới người bị nhốt ở bên trong, tuyệt đối không thể để bọn họ chạy trốn!
Bên trong nhốt nhiều kẻ cùng hung cực ác, hận Thông Thiên Tiểu Tổ sâu đậm, nếu để họ chạy thoát sẽ là tai họa cho Thông Thiên tháp.
Thông Thiên Tiểu Tổ lơ lửng trên cao, biểu tình nghiêm túc nói:
- Không thể nào! Với thực lực của họ không thể làm gì nhà tù ngầm, tình huống bên trong rốt cuộc là sao?
Thông Thiên Tiểu Tổ nhớ lại Lâm Phàm, nhưng rất nhanh xóa bỏ hình ảnh này.
Không thể nào, tuy tiểu tử đó kỳ dị nhưng thực lực không tốt. Vật xây nhà tù ngầm không tầm thường, áp chế tu vi rất nặng, bị nhốt trong đó rồi tuyệt đối không trở mình được.
Từ hố sâu vang lên từng tiếng kêu rên:
- Cứu mạng! Đồ rùa già Tiểu Tổ, lão phu bị các ngươi trấn áp cũng đành thôi, nhưng ngươi không bảo đảm an toàn nhân thân cho chúng ta, đồ súc sinh!
- Sao nổ mạnh dữ vậy, chân của ta!
- Cánh tay của lão phu bị nổ nát rồi, lão thất phu Thông Thiên Tiểu Tổ, lão phu không chết không ngừng với ngươi!
- Ai cứu ta với, bị chôn dưới miếng đá rồi!
Mặt Thông Thiên Tiểu Tổ xanh mét, không phải bị những lời chửi chọc giận mà do không biết chuyện gì xảy ra, nhà tù ngầm đang yên lành sao đột nhiên sụp đổ.
Trong vòng trăm thước không có chỗ nào còn nguyên.
Một giọng nói vọng lên từ hố sâu:
- Tên già mặt non, ngươi rất không tôn trọng bản phong chủ. Bản phong chủ nói rồi, mời thần dễ đưa thần khó.
Một bóng người từ từ bay lên hố sâu.
Khi nhà tù ngầm nổ, Lâm Phàm bị nổ chết. Trong tình huống này, không bàn tới tu vi, thân thể làm gì, bị vận rủi ám thì mọi thứ đều vô dụng. Vận rủi cuồn cuộn quá mạnh, trong vòng trăm thước không chừa người và vật, rất khủng bố.
Thông Thiên Tiểu Tổ hỏi:
- Là ngươi làm?
Thông Thiên Tiểu Tổ vẫn không tin, tu vi của tiểu tử này sao tiêu diệt nhà tù ngầm được. Cho đối phương tự do làm cũng khó thực hiện.
Lâm Phàm hé môi, chợt thấy bóng đen từ trên trời rớt xuống. Lâm Phàm không né tránh, dưới vận rủi mặc cho tay chân của ngươi nhanh nhẹn cũng sẽ liên tiếp xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Một cục đá to đập mạnh xuống đỉnh đầu Lâm Phàm, cục đá bình thường mà đụng vào đầu hắn thì đã bể thành phấn.
Một vệt máu chảy từ trên trán Lâm Phàm xuống, phủ lên mắt, hắn bình tĩnh lau máu tươi.
Lâm Phàm không nhìn cũng biết cục đá không rõ lai lịch này chắc trong vụ nổ vừa rồi đã bắn lên trời, bây giờ mới rớt xuống. Cục đá đập trúng hắn chắc là tài liệu xây nhà tù ngầm, mức độ cứng rắn rất cao. Mặc dù đầu Lâm Phàm cứng hơn sắt nhưng không cứng bằng mấy thứ này.
Thói quen tất cả là được.
Người xung quanh thấy cảnh đó sợ teo tim, cùng ngước đầu nhìn lên trời, sợ lại có cục đá rớt xuống.
Lâm Phàm chậm rãi đáp xuống, khi gót chân chạm nền đất thì té ngã.
Một cảnh xấu mặt, nhưng Lâm Phàm hết sức bình tĩnh đứng dậy.
- Tên già mặt non, hôm nay nếu không cho lời giải thích thì việc này không xong. Bản phong chủ nói thẳng, không làm bản phong chủ vừa lòng thì Thông Thiên tháp mãi mãi không bình yên, tất cả đều do tên già mặt non nhà ngươi tạo ra!
Lâm Phàm nhấc chân, hắn bước đi thật chậm, thật vững, sợ chân rút gân.
Phạm vi trăm thước hơi nhỏ, nhưng Lâm Phàm hiểu thấu, vận rủi cuồn cuộn là buff cấp vĩnh hằng, rất nghịch thiên, nếu phạm vi lớn hơn nữa thì siêu khủng bố.
Một trưởng lão tức giận nói, mắt tóe lửa:
- Thông Thiên Tiểu Tổ, nhà tù ngầm bị hủy chắc chắn liên quan đến tiểu tử này, ta đi bắt giữ hắn!
Thông Thiên Tiểu Tổ không nói chuyện, mặc nhận.
- Tiểu tử, bó tay chịu trói đi!
Trưởng lão bay lên, một tay che trời bao phủ khu vực này, chộp Lâm Phàm.
Lâm Phàm buông tiếng thở dài, hắn không muốn nhúc nhích, mọi thứ đã không cần thiết. Nhúc nhích hay đứng yên đều giống nhau, vận rủi đến rồi không tránh né được.
Trưởng lão kia đã vào phạm vi của vận rủi cuồn cuộn.
Tay co thành nắm đấm đè ép hư không, thực lực rất kinh người.
Đột nhiên có đệ tử kinh kêu:
- Trưởng lão cẩn thận!
Một bóng đen từ trên trời rơi nhanh xuống.
Trưởng lão giật nảy mình ngửa đầu nhìn. Bóng đen đập xuống đầu, người lão phát ra màn sáng lực lượng, nhưng cục đá đập vỡ màn sáng rơi mạnh xuống đầu trưởng lão.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trưởng lão té xuống dất, nằm sấp không nhúc nhích, trán chảy dòng máu, tuy không chết nhưng đã xỉu.
Các trưởng lão đau đớn kêu lên:
- Trưởng lão!
Trưởng lão ra tay bắt giữ kẻ địch không ngờ bị ám toán, không biết sống chết, làm họ quá đau lòng.
Có hai đệ tử không chút e ngại tiến lên muốn kéo trưởng lão đi, nhưng khi họ đến gần phạm vi trăm thước thì vận rủi buông xuống.
Một đệ tử té tại chỗ, trán đụng vào đá vụn, bởi vì góc độ xảo quyệt làm đá vụn bắn về phía giữa hai chân đệ tử khác, chui vào chỗ nở hoa.
- A!
Tiếng gào thảm thiết vang lên.
Lâm Phàm nói:
- Tên già mặt non, ngươi rất không thân thiện với bản phong chủ, bản phong chủ đã thi triển thủ đoạn động trời, Thông Thiên tháp các ngươi đừng hòng yên ổn. Hôm nay bản phong chủ chơi tới cùng với các ngươi, để xem các ngươi làm sao được!
Sắc mặt Thông Thiên Tiểu Tổ nặng nề, không biết chuyện gì xảy ra, những chuyện này quá kỳ dị, khó diễn tả bằng lời.
Một trưởng lão đột nhiên bị hòn đá đập xỉu, hai đệ tử khác cũng vậy.
Thông Thiên Tiểu Tổ nghiêm túc hỏi:
- Tiểu tử nhà ngươi đã làm gì?
Thông Thiên Tiểu Tổ không biết đầu đuôi vụ này thế nào nhưng rõ ràng chuyện này hơi kỳ dị, tiểu tử đó quái dị hơn nữa.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi biết thuật Đại Nguyền Rủa Vận Rủi không?
Thông Thiên Tiểu Tổ nhủ thầm chưa từng nghe loại thần thông này.
Lâm Phàm cười nói:
- Không biết cũng không sao, rất nhanh ngươi sẽ biết.
Với uy thế của vận rủi cuồn cuộn, nơi Lâm Phàm đi qua một mảnh gào rú. Một số đệ tử không rõ, trong phạm vi trăm thước rõ ràng họ đứng yên mà sao xảy ra các sự cố.
Có đệ tử biểu tình nghiêm túc trừng mắt Lâm Phàm, nhưng bỗng xanh mặt ôm bụng, âm thanh lâu xa phát ra từ giữa hai chân. Thiên địa chấn động, áo xanh nhuộm vàng, mùi gay mũi bay ra.
Các đệ tử như gặp đại địch rút lui, chỉ chừa đệ tử kia đỏ mặt tía tai, hận không thể đập đầu vào tường chết.
Lâm Phàm chửi thầm trong bụng, dọc đường hắn bước đi vững vàng nhưng té ít nhất ba lần, chân rút gân bốn lần, hắn cứng rắn vượt qua hết.
Trong vô hình Lâm Phàm cảm giác nguy hiểm bao phủ, đó là kiếp nạn hắn phải đối mặt khi vận rủi cuồn cuộn mở ra.
Lúc trước nhà tù ngầm nổ Lâm Phàm cũng bị nổ chết, nhưng nhờ thân bất tử, mấy sự cố này rất bình thường, không cần để bụng.
Thông Thiên Tiểu Tổ đã nghiêm túc hơn, nhìn tiểu tử kia đi tới gần đại điện:
- Ngươi đứng lại cho bổn tọa! Ngươi muốn làm gì?
Lâm Phàm trả lời:
- Đi đại điện, cho ngươi biết thuật Đại Nguyền Rủa Vận Rủi là thế nào.
Nhưng khi Lâm Phàm đi hướng đại điện thì bầu trời sáng sủa chợt giáng xuống một tia chớp.
Đùng!
Sét đánh xuống đầu, Lâm Phàm trợn trắng mắt té xuống.
- Trời ạ, tên kia bị sét đánh trúng!
- Chắc tại hắn cuồng quá nên ông trời cũng gai mắt.
Đám đệ tử tạm thời an toàn chụm đầu xì xầm, khi thấy Lâm Phàm bị sét đánh thì họ trợn mắt há hốc mồm, cảm giác tất cả đến quá kỳ diệu.
Trời trong xanh đâu ra tia chớp? Phạm vi lớn như vậy mà chỉ đánh trúng tiểu tử này, xác suất quá lớn. Hoặc nên nói tiểu tử này đã làm bao nhiêu chuyện chọc trời giận người oán?
Mười giây sau.
Lâm Phàm bình tĩnh đứng lên, ung dung bình tĩnh, tâm thái đã siêu nhiên đối với những việc này.
Chết thôi mà, chẳng có gì ghê gớm.