Đối với các thiếu nữ này thì Lâm Phàm là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của họ.
Tuy đã rời khỏi Hắc Thiên tộc nhưng đường về nhà quá xa xôi, dọc đường hung hiểm, ẩn giấu nhiều nguy cơ không thể đoán trước.
Nếu hắn bỏ đám cô nương này ở đây thì không chừng giây lát đã chết hết.
Không ngờ trong đám cô nương có cả tu vi Thần cảnh, nhưng trông yếu đuối, tâm thái không được tốt, dễ bị tan vỡ.
Năm ngón tay chộp kéo ra một mảnh nhỏ không gian, Lâm Phàm dẫn mọi người rời khỏi đây.
Các thiếu nữ chạy ra hố ma thoáng chốc thả lỏng thần kinh, tựa như một tảng đá to bị dỡ xuống.
Bọn họ không ngờ gặp anh hùng đến cứu mình.
Một đám thiếu nữ xúm lại ríu ra ríu rít thảo luận nam nhân này là ai, từ đâu tới, đệ tử của tông môn nào. Ở trong mắt họ thì người lợi hại như vậy tuyệt đối không phải người bình thường.
Sau khi vực ngoại giới dung hợp có bảng thiên kiêu vực ngoại.
Người như vậy chắc chắn có tên trên bảng.
Thiếu nữ nào không mơ mộng? Gặp nam nhân xuất sắc như vậy tất nhiên không muốn bỏ qua.
Một số thiếu nữ tự cho rằng mình có điều kiện không tệ, có suy tính riêng. Các nàng hoặc là nữ nhi của trưởng lão trong tông môn hoặc có gia thế hiển hách, nếu tỏ tình với đối phương có lẽ sẽ thành công.
Các cặp mắt nhìn bóng lưng Lâm Phàm, sống lưng thẳng tắp, đẹp trai biết bao, mái tóc đen bay bay, khí chất phi phàm, mê chết người.
Đưa đám cô nương này về chắc sẽ đổi được nhiều thứ tốt.
Lâm Phàm thầm suy tư, càng nghĩ càng kích động. Hắn là phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông tất nhiên hiền hòa đầy tình yêu, dù đối phương là người vực ngoại giới thì hắn sẽ không có tâm lý kỳ thị. Đòi phí với người ta thì là chuyện rất bình thường.
Cực khổ vất vả đưa người về, nếu không được lợi gì sẽ làm tổn thương tim người.
Một thiếu nữ phồng lên can đảm, hỏi:
- Xin hỏi tên của ngài là gì?
Lâm Phàm nghe có cô nương hỏi chuyện, hắn vốn định theo nguyên tắc làm chuyện tốt không để lại tên, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi.
- Lâm Phàm.
Hắn cần nói tên ra, để các nàng biết trên thế giới này có nhiều người tốt.
Nữ nhân to gan kia mắt lấp lóe tia mong đợi, nhưng đang chờ nghe tuyên ngôn cuối cùng:
- Xin hỏi ngài có bạn lữ không?
Lâm Phàm trả lời:
- Không có.
Về vấn đề bạn lữ thì hơi phức tạp, cao cấp, tình huống hiện tại của hắn chưa tiếp xúc được.
Nhưng rồi sẽ có bạn lữ, nếu không thì đời hắn khiếm khuyết.
Nghe hai chữ ‘không có’, các thiếu nữ cười toe toét. Các nàng không ngờ nam nhân xuất sắc như vậy mà không có bạn lữ, tức là họ có cơ hội rồi.
Chợt một luồng sáng từ xa bay cái vèo tới.
Lâm Phàm sửng sốt tạm dừng, đấm nát luồng sáng.
- Ai vậy? Không nói một tiếng đã động tay chân!
Lâm Phàm không ngờ có người giữa đường cướp giết mình, gần đây hình như hắn không chọc vào ai, cũng không để lại chứng cứ gì.
- Quả nhiên là ngươi!
Một bóng người hiện ra trong không trung, là một nữ nhân, mặc áo giáp màu đen, tay cầm cuộn tranh.
Nàng cẩn thận so sánh Lâm Phàm với bức tranh, vừa lòng gật đầu:
- Dám tổn thương thiếu công chúa thì chỉ có đường chết, chịu chết đi!
Nữ nhân nói xong hóa thành luồng sáng lao thẳng vào Lâm Phàm, vang tiếng nổ điếc tai.
Lâm Phàm bị đụng té xuống đất, mặt đất nứt vỡ, hắn nằm trong hố sâu.
Các thiếu nữ thấy thế thì hoảng loạn, nam nhân trong lòng họ bị người đánh lén, bọn họ giận mà không dám nói gì.
Sau khi vực ngoại giới dung hợp mọi thứ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Các thiếu nữ vững tin:
- Hắn sẽ không sao!
Răng rắc!
Lâm Phàm bò dậy từ hố sâu, phủi đá vụn dính trên người, khó chịu nói:
- Cái người này hơi xấc xược, đánh thì cứ đánh, khi không nói tào lao, tưởng bản phong chủ dễ bị ức hiếp hả?
Nữ nhân lật tay lại, một con dao găm hiện ra, nàng ném xuống, con dao cắm xuống đất.
- Tổn thương công chúa chỉ có đường chết, tự chặt tứ chi, theo ta trở về nhận phạt!
Lâm Phàm nhặt con dao lên, khóe môi cong lên, năm ngón tay siết chặt, dao vỡ thành từng mảnh.
- Muốn chết mà.
Thân hình Lâm Phàm bỗng vươn cao, cơ bắp phồng lên, mở hết Thất Thần Thiên Pháp ra.
Thân hình vạm vỡ dần gầy guộc, nhưng vẫn thẳng tắp, hoa văn màu đen quấn quanh, hơi thở kinh khủng vọt lên cao đâm thẳng tầng mây, hình thành cuồng long trên trời, tiếng rồng ngâm kinh động tứ phương.
Lâm Phàm mở mắt ra, tóc dài suôn mượt bỗng bay rối, hắn vụt ngẩng đầu nhìn nữ nhân trên cao, mắt bắn ra khí thế hùng hồn bao trùm nữ nhân.
Nữ nhân cau mày:
- A?
Hơi thở này khác với thông tin nàng biết.
Chợt một giọng nói vang lên sau lưng nữ nhân:
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Tim nữ nhân đập nhanh, dùng cả tay chân nhanh nhẹn di chuyển, nhưng bỗng ngừng bặt, đôi tay nàng bị đối phương chộp trong lòng bàn tay, kéo thẳng lên đầu.
Lâm Phàm nhe răng cười hỏi:
- Cảm giác như thế nào?
Tim hắn đập nhanh, cảm giác vô cùng sung sướng.
Ánh mắt nữ nhân hoảng loạn giây lát rồi quát to, hai chân đá vào ngực Lâm Phàm. Cú đá cực kỳ hung mãnh, ẩn chứa lực lượng khủng bố.
Thích khách Truyền Kỳ cảnh, tâm thái rất mạnh, không giống những người Lâm Phàm đã gặp.
Lâm Phàm gồng sức kéo thẳng hai tay nữ nhân, răng rắc, hình như tiếng xương tách rời.
Nữ nhân hét thảm:
- A!
Hai chân mới đá lên giờ rũ xuống, hai tay bị kéo thẳng, thân thể như bị tách rời, nàng đau đến không chịu nổi.
Mắt nữ nhân lạnh băng toát ra sát ý vô tận:
- Nghệ Thần cung sẽ không tha cho ngươi!
Nàng là tử thị được Nghệ Thần cung bồi dưỡng, trải qua các loại bí pháp cưỡng ép tăng cao thực lực, tu luyện mau hơn bất cứ ai, có độ nhanh nhạy và sức sát thương rất mạnh.
Nhưng tuổi thọ khá ngắn, bình thường lâu nhất là ba mươi năm sẽ hóa thành nước mủ màu đen.
Lâm Phàm siết chặt nắm tay đấm vào bụng nữ nhân, lực lượng nổ tung, giáp đen vỡ lộ ra một phần nhỏ bụng phẳng.
Lâm Phàm phát hiện màu bụng hơi lạ, màu đỏ bò đầy mạch máu.
Nữ nhân há mồm phun máu:
- Oa!
Một màn sáng từ sau lưng nàng bắn lên cao, nhanh chóng bay đi xa.
Đây là tín hiệu thông báo, không lâu sau sẽ có người đến đây.
- Bắn thứ gì vậy?
Lâm Phàm cảm giác đám người này là lạ, thi triển toàn là mấy thứ hắn xem không hiểu.
Các thiếu nữ thấy cảnh đó, nhỏ giọng thảo luận:
- Lợi hại quá.
- Đúng rồi, không ngờ kết thúc mau vậy. Các ngươi nói xem tiếp theo sẽ giải quyết thế nào?
- Chắc sẽ không giết nữ nhân kia đâu, trông hắn giống loại nam nhân thương hương tiếc ngọc, biết trân trọng nữ. Dù nàng là kẻ địch thì hắn chỉ dạy cho bài học rồi sẽ thả đi.
- Oa, nam nhân như vậy mới hấp dẫn nhất, lồng ngực rộng lớn.
- Ủa? Hắn đang làm gì?
Lâm Phàm chộp đầu nữ nhân, hơi nghiêng người, hít sâu một hơi, cánh tay vung mạnh ném nàng lên trời.
- Đã lâu không làm.
Khi con mồi bay đến độ cao nhất định, Lâm Phàm tung nắm đấm ra, lực lượng bùng nổ.
Bùm!
Nhìn từ xa những thứ bắn tung không phải thịt mà là cảnh đẹp, nhưng đáng tiếc.
- Không tới cấp trung bình, chỉ cỡ cấp thấp.
Lâm Phàm nhìn một lúc, hơi thất vọng, không đẹp gì cả.
Các thiếu nữ xoe tròn mắt, há to miệng có thể nhét quả trứng gà, các nàng không tin điều này xảy ra.
- Đi thôi.
Lâm Phàm dẫn các thiếu nữ rời khỏi đây.
Làm hắn khó hiểu là các cô nương lúc trước không ngừng khen ngợi, rất có hứng thú với hắn bây giờ không ai nói lời nào, không có chút âm thanh. Có lẽ các nàng bị phong độ đẹp trai của hắn mê mẩn đến không nói nên lời?
Thật lâu sau.
Ba bóng người bước ra từ hư không, sắc mặt âm trầm nói:
- Là chỗ này, nhưng đã kết thúc.
Một người xòe bàn tay ra, luồng gió nhỏ xoay trong bàn tay, các hạt nhỏ dần ngưng tụ thành một cục thịt.
- Đúng là nàng ta, đã bị giết. Hắn đi hướng nào thì chưa biết, hình như nơi này ở trong phạm vi của Hắc Thiên tộc.
- Hắc Thiên tộc? Tên kia là người của Hắc Thiên tộc?
- Không thể nào! Bề ngoài của Hắc Thiên tộc xấu nhất trong vực ngoại giới, nhưng chắc chắn có liên quan gì, đi xem thử.
Ba bóng người biến mất.
Thiếu công chúa bị thương, chưởng giáo nổi giận trách cứ sư huynh và sư muội. Nên nhiều đệ tử đi ra tìm, mỗi người cầm một bức tranh, hễ phát hiện người đó, không cần biết sống chết đều phải bắt về.
Một tông môn nọ, khi Lâm Phàm dẫn các thiếu nữ giáng lâm, mười mấy người như trở về nhà, tinh thần phơi phới.
Một lão nhân thấy một thiếu nữ thì siêu kích động kêu lên:
- Nữ nhi!
Lão phái người ra tông tìm thật lâu nhưng không kiếm được, lão đã tuyệt vọng, không ngờ nữ nhi trở về.
Thiếu nữ nói rất nhiều với lão nhân, sau đó đi tới trước mặt Lâm Phàm, vô cùng cảm ơn, nói hết những lời tốt đẹp nhất như anh hùng hào kiệt, thanh niên tài tuấn, nghĩa hiệp ra tay, vân vân và vân vân, biết câu nào dùng hết câu đó.
Lâm Phàm chờ đợi, hắn không nói chuyện, người ta có tính tự giác chắc sẽ tặng quà, đây là hành vi bình thường, người bình thường sẽ làm như vậy.
Nhưng nói một hồi Lâm Phàm thấy lạ, hình như lão nhân kia không có ý định tặng quà.
Lâm Phàm xoa tay, bọn họ sẽ hiểu động tác tay có dấu hiệu rõ vậy thôi.
Lão nhân nhìn động tác tay kia thì sửng sốt, sau đó tiếp tục khen ngợi.
Lâm Phàm không chịu đựng được nữa, đành chủ động lên tiếng:
- Ài, vì cứu nữ nhi của ngài khiến chúng ta mất mát nặng nề, không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo mất đi, nhiều sư đệ đã chết, ngài hiểu không?
Lão nhân nhìn Lâm Phàm chằm chằm năm, sáu giây, sau đó hiểu ra:
- Hiểu hiểu, hiểu chứ!