Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 657 - Chương 657: Bà Nội Nó, Ta Muốn Chém Người

Chương 657: Bà nội nó, ta muốn chém người Chương 657: Bà nội nó, ta muốn chém người

Đối phương đã hiểu, không uổng công hắn mở to mắt nói xạo.

Không ai chết, không mất mát nặng nề gì, chỉ có hắn chết cỡ trăm lần.

Lão nhân sắp xếp đưa quà lên, không nhiều nhưng cũng không ít, xem như món quà hậu hĩnh.

Lâm Phàm sờ mớ thiên tài địa bảo, giả vờ từ chối:

- Ôi chao, đừng khách khí vậy, hành hiệp trượng nghĩa là trách nhiệm của chúng ta.

Lão nhân dần nhìn thấu đối phương, cười tủm tỉm nói vuốt theo:

- Nên như vậy.

Trao đổi qua lại một hồi làm Lâm Phàm hơi ngại, đành miễn cưỡng thu tài phú vào trữ vật giới chỉ.

Lâm Phàm không định ở lại đây, còn nhiều người chờ hắn đưa về. Đợt đưa người này thu hoạch không tầm thường, đáng để hắn tốn chút thời gian.

- Nữ nhi, hắn là ai?

Lão nhân nhìn thoáng qua, thầm nhủ thật lợi hại, nhiều người quá, nếu làm các bước giống với lão thì hắn sẽ nhận quà đến mềm tay.

Thiếu nữ nói chuyện mình gặp được, lão nhân nghe mà hết hồn.

Hắc Thiên tộc?

Trước kia không biết đến nó, nhưng dám can đảm làm tất cả tông môn thần phục thì hoặc là bị khùng hoặc có năng lực thật sự.

Tiểu tử kia làm Hắc Thiên tộc nhận hèn thì không tầm thường.

Lão nhân nhớ lại thái độ vừa rồi của mình, chắc đủ làm hắn vừa lòng, lão đã rất thân thiện, lẽ tất nhiên phải tặng quà cho người ta.

Hắc Thiên tộc gặp tổn thương nặng nề, tuy vấn đề không lớn nhưng cũng chết một đám Hắc Thiên Thần hai tay.

Ba bóng người lơ lửng trên trời.

Một người nói:

- Hắc Thiên tộc không dễ chọc.

Thực lực của Hắc Thiên tộc rất mạnh, so với Nghệ Thần cung của họ xem như không phân trên dưới.

Hắc Thiên Thần sáu tay là khó chơi nhất, ba người tự nhận không đánh lại đối phương.

Đột nhiên từ sâu trong Hắc Thiên tộc bắn ra tia sắc bén:

- Khốn kiếp, còn dám đến nữa!

Ma La Thiên rất là sa sút, uống rượu say xỉn. Gã hận chết tiểu tử kia, nếu không tại hắn thì gã đã không xảy ra chuyện như vậy. Nên khi Ma La Thiên cảm nhận uy thế lạ thì gã tấn công ngay, để trút mối hận trong lòng.

Phập!

Mũi nhọn xuyên thấu, một người bị chém thành hai khúc, mưa máu đổ xuống, màu sắc chói mắt.

Hai người đứng bên cạnh ngây ra, phản ứng lại nhanh chóng thụt lùi.

- Đi! Hắc Thiên tộc dám ra tay với chúng ta, quay về bẩm báo với chưởng giáo!

Bọn họ chưa nói tiếng nào, không nhúc nhích, vậy mà đối phương chém chết một người trong nhóm, rõ ràng không thèm để họ vào mắt.

Càng không để Nghệ Thần cung vào mắt.

Lâm Phàm muốn hỏi các thiếu nữ xinh đẹp tại sao đột nhiên không nói chuyện với hắn, nếu thẹn thùng thì không cần, nói chuyện có gì mà ngượng.

Còn về các thiếu nữ sùng bái hắn thì dễ hiểu thôi.

Các sư muội trong tông môn rất tôn sùng hắn, nhiều người thầm mến hắn, đây đều là tình huống bình thường, không cần quá mức xấu hổ.

Khi Lâm Phàm nhìn thoáng qua, các thiếu nữ sợ hãi nhìn hướng khác, không dám đối diện với hắn. Bọn họ sợ thật, tiểu tỷ tỷ kia bị một đấm đánh nát, nhớ lại cảnh đó làm các nàng rùng mình, sợ bị hắn đấm nát.

Lâm Phàm cảm giác mình đã tiến bộ, không phải về thực lực mà là tâm trí.

Thói quen bắn pháo hoa khó sửa, nhưng hắn được nhiều pháo hoa dư bị chất lượng tốt vây quanh mà có thể dập tắt khao khát, giao lưu thân thiện với các tiểu cô nương, điều này cần ý chí mạnh mẽ cỡ nào mới làm được?

Bao nhiêu tiểu cô nương tốt không khiến người ghét, không cản trở, càng không càn rỡ với hắn, sẽ thẹn thùng né tránh ánh mắt của hắn.

Tiểu cô nương tốt như vậy biết đi đâu tìm, nỡ lòng nào bắn pháo hoa.

Lâm Phàm tốn chút thời gian đưa các thiếu nữ trở về.

Hắn mục đích rõ ràng ngầm thúc đẩy, người thân của các thiếu nữ đều hiểu rõ. Có người giả ngu cũng phải chịu phục dưới lời nói hăm dọa mập mờ của hắn.

Thứ nên đưa phải đưa, không thể quá keo kiệt.

Làm Lâm Phàm hơi bất đắc dĩ là hắn không muốn dụ dỗ thiếu nữ gì, nhưng khi đi các nàng nhìn hắn chằm chằm, mắt lấp lóe cảm xúc không tên.

Có lẽ đó là ánh mắt biết rõ không thể chiếm được nhưng vẫn muốn níu kéo?

Hắn rất hiểu cảm xúc không cam lòng đó.

Người ưu tú đi đến đâu cũng ưu tú, đây là sự thật không thể sửa đổi.

Sau khi Lâm Phàm rời đi, thiếu nữ cuối cùng khủng hoảng nắm cổ tay phụ thân, nói:

- Phụ thân không biết đâu, người kia rất khủng khiếp. Một tiểu tỷ tỷ bị hắn ném lên trời, một đấm đánh nát không chừa mẩu xương. Nữ nhi có thể an toàn trở về thật là không dễ dàng, hu hu!

Hắc Thiên tộc để lại bóng ma cho các nàng, sau đó là bóng ma thứ hai lớn hơn, không thể xóa nhòa, trong đầu toàn là cảnh tượng khủng bố kia.

Lâm Phàm ẩn vào hư không, thu hoạch không tệ, chuyến đi này không lỗ vốn.

Đã tích lũy điểm hơn sáu trăm vạn.

Tính toán bước đầu có nhiều Hắc Thiên tộc chết vào tay hắn, có Truyền Kỳ cảnh, càng nhiều Thần cảnh, nếu không thì đã chẳng tích lũy nhiều điểm đến thế.

Bây giờ Thủy Ma Kinh đã lên đến đệ tứ trọng, muốn thăng cấp tiếp thì điểm phải vượt qua ngàn vạn.

Số điểm rất nhiều, trong một chốc không thu gom được, phải tĩnh tâm tìm vùng đất mạo hiểm, nghiêm túc hốt một mớ mới được.

Cần chăm chỉ tu luyện, không thể tự mãn khi đã vào Truyền Kỳ cảnh, phải bước tiếp.

Đặc tính này của mình thật tốt, có thể dựa vào điểm tăng nội tình.

Người ta không sảng khoái như Lâm Phàm, cần tìm công pháp, tăng tiến từ từ, càng phải cảm ngộ thiên địa, cái loại hành hạ đó khó mà tưởng tượng.

Nhưng Lâm Phàm hơi không phục, vì sao bảng Thiên Kiêu không có tên của hắn? Đang xem thường người hay sao?

Hắn đã bước vào Truyền Kỳ cảnh nhưng vẫn không lên bảng, sao người lập bảng không chết cho rồi!

Lâm Phàm lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, đi một bước tính một bước vậy. Để xem xung quanh có vùng đất mạo hiểm nào không, ít ra phải kiếm điểm.

Vực ngoại giới dung hợp đã được một thời gian nhưng Lâm Phàm chưa tìm hiểu rõ tình huống cụ thể. Viêm Hoa tông sừng sững tại chỗ, tạm thời chưa ổn định được, có rất nhiều tông mạnh.

Lâm Phàm không biết mấy tông môn cũ trên vùng đất Nguyên Tổ giờ ra sao, có lẽ có tông môn đã bị diệt tông, hoặc bị người nuốt hòa nhập vào tông môn khác.

Lâm Phàm cảm thấy tông môn khác đều bị diệt nhưng chắc chắn Nhật Chiếu tông vẫn tồn tại, không phải vì Nhật Chiếu tông mạnh cỡ nào mà do đặc tính của họ, cho họ trở thành con chó của người khác.

Trong khi Lâm Phàm đang suy nghĩ thì bên dưới vọng lên tiếng kêu gọi:

- Tiểu hữu trên trời đi đâu mà vội, xuống đây chơi chút.

Lâm Phàm trả lời:

- Không rảnh.

Hắn đã nói sẽ không bung lụa thì tuyệt đối không bung lụa nữa, nếu đáp xuống khó đoán trước sẽ xảy ra chuyện không tốt gì.

Ví dụ đại chiến một trận với đối phương, những nhân tố đó có thể xảy ra.

Giọng nói kia lại vang lên:

- Thời gian như khe rãnh ngực, nặn một chút sẽ ra. Tiểu hữu tuy là nam nhân nhưng hai tay bóp mạnh, ui da một tiếng sẽ ra thôi.

Lâm Phàm dừng bước, bởi vì hắn phát hiện chủ nhân của giọng nói là một nhân tài.

Lâm Phàm đap xuống:

- Nói có lý, nhìn là biết ngươi nhận giáo dục cấp cao.

Hắn muốn nhìn xem là nhân tài thế nào.

Giọng nói kia lại vang lên:

- Giáo dục đẳng cấp cao? Đó là cái gì? Ta không có.

Giọng nói chất chứa mờ mịt, không hiểu ý của Lâm Phàm là gì, hơi phức tạp.

Lâm Phàm đáp xuống đất, nhìn hướng mục tiêu, sau đó sửng sốt.

- Một lão già, một con heo.

Một lão già mỉm cười cưỡi trên con heo nặng ít nhất năm, sáu trăm cân, nhìn sao cũng không hài hòa, vấn đề lớn.

Lão nhân ngồi trên heo mập, bình tĩnh nói:

- Ta không phải lão già, ta là thiên kiêu, nó không phải heo mà là thiên trư.

Con heo dưới thân lão kêu ụt ịt, cánh mũi hít hà.

Tổ hợp ghê gớm, không giống bình thường.

- Thiên kiêu?

Lâm Phàm há mồm, bật cười hỏi:

- Ngươi là thiên kiêu vậy ta là cái gì?

Lão nhân nhìn kỹ Lâm Phàm, một cuốn sổ hiện ra trong tay, lão lật xem từng tờ:

- Ta biết ngươi, ngươi một đường hộ tống các tiểu cô nương trở lại, bọn họ nói ngươi tên Lâm Phàm. Nhưng một trăm hạng đầu không có tên của ngươi, nhìn về phía sau, mãi đến năm trăm vẫn không có tên của ngươi. Ta kẹt lại ở hạng năm trăm, vừa lúc trong phạm vi thiên kiêu, cho nên ngươi không phải thiên kiêu.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, kích thích hơi lớn, một lão già nói mình là thiên kiêu, là tên nào xếp hạng? Không phân biệt tuổi tác sao?

- Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, ngươi nói ta là lão già thì sao có thể là thiên kiêu được. Ta nói cho ngươi biết, ta không già, ta mới hơn sáu trăm tuổi, ở chỗ của chúng ta còn là con nít chưa thành thân.

Lâm Phàm lùi một bước, máu trào lên họng sắp phun ra. Nói gì? Hơn sáu trăm tuổi mà là con nít chưa thành thân? Sao không chết cho rồi!

- Ngươi biết ta nghĩ cái gì?

Lão già cưỡi heo nói:

- Không biết, đoán mò, nhưng chắc chắn đúng tám, chín phần. Tự giới thiệu, ta tên Chu Phượng Phượng, sáu trăm lẻ ba tuế tuổi, độc thân, hạng năm trăm bảng Thiên Kiêu. Nó là đồng bạn nhỏ của ta, Trư Dương Dương, nhỏ hơn ta vài tuổi, gợi cảm, thon thả, anh dũng, cứng cỏi, những thứ này là phẩm chất của đồng bạn của ta. Ta đi theo ngươi một lúc rồi, biết ngươi tên Lâm Phàm, còn biết ngươi có năng lực đặc biệt, chắc chắn ngươi có nhiều thứ có thể chết thay, là người giàu.

Lâm Phàm cảnh giác nhìn đối phương:

- Sao ngươi biết?

Chu Phượng Phượng đáp:

- Ta trông thấy, ta nhìn cả buổi ngươi làm chuyện trong Hắc Thiên tộc. Vốn là đồng bạn nhỏ ngửi được mùi nữ cõng ta chạy nhanh đến, đang định cứu đám nữ nhân kia, không ngờ bị ngươi đến trước. Ta có đếm, ngươi đã chết một trăm ba mươi tám lần, trong Hắc Thiên tộc, khiến Hắc Thiên tộc chịu thua, ta rất phục ngươi.

- Không đáng để nói, chuyện vặt, đừng quan tâm. Các ngươi tìm ta làm chi?

Lâm Phàm không để bụng mấy chiến tích đó, toàn là hành vi bình thường. Nhưng một người một heo này làm hắn không chịu nổi, mỗi cái tên đã làm hắn tan vỡ, tạo hình trông không đáng tin.

Lâm Phàm không có thời gian rảnh dây dưa với họ.

Chu Phượng Phượng nghiêm túc nói:

- Ta phát hiện một chỗ bí cảnh động trời, nhưng bên trong không dễ đi, cần có đồng bạn. Ta tìm thật lâu cuối cùng chọn ngươi, vì ta phát hiện phẩm chất của ngươi rất không tầm thường, giống hệt chúng ta.

- Bà nội nó, nói cái khỉ gì!

Lâm Phàm ước gì giơ dao chém người, ai thèm có cùng phẩm chất với con heo!

Bình Luận (0)
Comment