Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 658 - Chương 658: Ta Là Hạng Năm Trăm Thiên Kiêu, Không Hố Người

Chương 658: Ta là hạng năm trăm Thiên Kiêu, không hố người Chương 658: Ta là hạng năm trăm Thiên Kiêu, không hố người

- Nếu là vùng đất mạo hiểm, vậy đi thôi.

Lâm Phàm có yêu thích đặc biệt với vùng đất mạo hiểm, tài phú, chí bảo không phải thứ hắn theo đuổi, hắn muốn điểm.

Từ lúc có thể lĩnh ngộ pháp tắc đến bây giờ Lâm Phàm chỉ cảm ngộ một loại pháp tắc, đó là lực lượng. Hắn tin tưởng khi lên đến đỉnh là có thể hoàn toàn khống chế lực lượng, vạn vật trên cõi đời dù là khí huyết hay hiệu ứng đều chỉ là một loại hình thức của lực lượng. Khống chế tất cả thứ đó thì hắn sẽ thành chúa tể thật sự, kẻ nào láo, hắn lườm một cái là sẽ bị cướp hết lực lượng, cường giả cỡ nào đều thành phàm nhân tay trói gà không chặt.

Lâm Phàm đang theo đuổi con đường này, nhưng đường đi mơ hồ, thậm chí không có, nhưng Lâm Phàm tin tưởng miễn tín niệm vững chắc thì không có đường cũng sẽ bước ra con đường mòn.

Khuôn mặt luôn bình tĩnh của Chu Phượng Phượng lộ nét ngạc nhiên, dường như không ngờ đối phương chẳng thèm quan tâm:

- Ngươi không hỏi ta đó là vùng đất mạo hiểm gì sao? Hoặc bên trong có nguy hiểm gì không, không sợ ta hố ngươi?

Xem ra lão còn phải tìm hiểu sâu hơn, có lẽ phẩm chất giống nhau nhưng có chút khác.

Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào heo mập:

- Nguy hiểm chẳng sao cả, nhưng nếu dám hố bản phong chủ thì dù đến chân trời góc biển bản phong chủ cũng sẽ nấu con heo này!

Mập mạp như vậy chắc ăn rất ngon, móng heo dùng để nấu canh chắc tươi ngon lắm.

Ụt ụt!

Heo mập kêu lên, mũi hít hà càng nhanh, một cục đất nhỏ bị nó hút vào sau đó nhảy mũi, suýt làm Chu Phượng Phượng té lăn quay.

Trông như nó đang nói liên quan gì đến ta, lỗi tại lão.

Chu Phượng Phượng nhéo lông heo không để mình té xuống:

- Ổn định! Yên tâm, ta là hạng năm trăm bảng Thiên Kiêu, tuyệt đối không hố người. Vừa đi vừa nói, vùng đất mạo hiểm to lớn, ta không miệng rộng đến mức muốn độc chiếm.

Lâm Phàm không quan tâm nhiều, bây giờ chỉ thiếu vùng đất mạo hiểm kiếm điểm, đã có vùng đất mạo hiểm thì cầu vào còn không được chứ đừng nói nghi ngờ gì.

Nhưng Lâm Phàm tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối khi lão già này lọt vào tốp năm trăm bảng Thiên Kiêu, thì ra bảng Thiên Kiêu chỉ có thế mà thôi.

Nhưng chẳng phải bảng Thiên Kiêu chỉ có một trăm hạng đầu sao? Mấy trăm tên về sau là sao?

Không hiểu nổi.

Chu Phượng Phượng vỗ mông vêu của heo mập:

- Theo kịp, đồng bạn nhỏ của ta chạy rất nhanh!

Heo mập giật mình, bốn móng heo như gắn bánh xe chạy cái vèo, hóa thành luồng gió biến mất không dấu vết.

Lâm Phàm bay rất nhanh, hắn nhìn heo mập chằm chằm, kém hơn Thanh Oa và Lão Hắc nhiều, không biết nói tiếng người, không được tốt lắm.

Lâm Phàm lên tiếng:

- Ngươi biết một truyền thuyết không?

Chu Phượng Phượng nghi hoặc hỏi:

- Truyền thuyết gì?

- Bạo thần khí đâm heo, có cơ hội có thể thử một lần

Lâm Phàm nhớ trước kia xem trang quảng cáo, thần khí dao to đâm heo đầy rẫy.

Chu Phượng Phượng chìm trong suy tư, hình như đang suy nghĩ ẩn ý trong câu nói này, lão không nghe hiểu nhưng bắt giữ hai chữ ‘thần khí’, nghe là biết không tầm thường.

Heo mập bị nhìn rùng mình, chạy càng mau hơn.

Lâm Phàm không biết lai lịch của Chu Phượng Phượng là gì, không rõ là thật hay giả, nhưng tạm thời xem như tin lão.

Heo mập này là tượng trưng của xứ họ, nhưng lão nuôi nấng heo mập vật biểu tượng lên năm, sáu trăm cân thì bị đuổi đi lưu lạc thế gian.

Sau đó gặp vực ngoại giới dung hợp, không tìm thấy đường về, đành một người một heo lang thang bốn bể, ngắm cảnh các nơi.

Vùng đất mạo hiểm đó bị heo mập vô tình phát hiện. Heo mập ủi đất bùn sụp một cái lỗ, nó rớt xuống, phát hiện một di tích dưới lòng đất, nhìn là biết phi phàm.

Một người một heo đi vào mạo hiểm, một lát sau lật đật chạy ra.

Bên trong quá nguy hiểm và kỳ dị, cả hai sợ hãi.

Nhưng bọn họ đi ra vẫn nhớ mãi không quên, làm gì có chuyện gặp vùng đất mạo hiểm mà không đi vào, chẳng khác nào chắp tay nhường bảo bối cho người.

Nhưng một người một heo đi vào thì không chịu nổi, đành tìm giúp đỡ.

Sau khi quan sát nhiều mặt bọn họ gặp Lâm Phàm, người có phẩm chất giống họ, nên mới ném ra cành ô-liu.

Hai người một heo, heo không thể nói chuyện, chỉ có hai người giao lưu.

Chu Phượng Phượng nói thật ra mình rất trẻ tuổi, nhưng vì bị nguyền rủa. Sau đó tám chuyện hứng quá lại bảo mình có thiên phú dị bẩm, xuất thân bất phàm, bị đày xuống đất thành ra bộ dáng hiện tại.

Lâm Phàm không quan tâm lời Chu Phượng Phượng nói là thật hay giả, chỉ cần có vùng đất mạo hiểm là được.

Chu Phượng Phượng chỉ một hướng:

- Đến rồi, là chỗ này, thấy cái hang phía trước không?

Chu Phượng Phượng đi tới trước một mảnh đất bùn bằng phẳng:

- Chỗ này là dùng phân của Dương Dương trải, có thể đánh lừa người khác. Người ta đi ngang qua đây thấy một đống phân to chắc chắn sẽ né xa, không dùng tay sờ, đương nhiên ta biết nên ta không sợ.

Chu Phượng Phượng nói xong vươn tay ra đẩy phân heo, nắm ngón tay dính đầy phân, thói quen lau tay vào áo, ở dơ chưa từng thấy.

Khi thấy ánh mắt Lâm Phàm quái dị nhìn mình, Chu Phượng Phượng còn cười bảo:

- Ngươi không hiểu, phân heo của Dương Dương có tác dụng đặc biệt, có thể đánh lừa mũi của yêu thú. Một số yêu thú không dễ đối phó, chỉ cần bôi phân heo lên là an toàn, có dư chút, ngươi muốn không? Không hôi.

- Mau lên, đừng lề mề, hoặc là các ngươi tự xuống, ta không rảnh chậm trễ thời gian với các ngươi.

Muốn hắn bôi phân heo thì thà đập chết hắn còn hơn. Về lão nhân này, đợi làm xong đợt này nhanh chóng chia tay nhau cho rồi, ghê tởm chết, bôi phân heo mà cũng vui như vậy.

Chu Phượng Phượng nhảy xuống đầu tiên, trượt xuống dưới:

- Theo sát ta, ta biết đại khái tình huống bên dưới!

Ngay sau đó, heo mập lùi lại, chu mông hướng cửa hang, đầu heo lộ ra ngoài đá lông nheo với Lâm Phàm rồi trượt xuống.

- Trời ạ, họ đến từ đâu? Vực ngoại giới nào mà bồi dưỡng ra hai tên khùng này được?

Lâm Phàm không nghĩ ra, cũng trượt xuống theo.

Bên trong đen nhánh, đưa tay không thấy năm ngón.

Hơn nữa khe trượt rất dài, thật lâu sau mới cảm giác lưng không có điểm tựa, trước mắt đen ngòm lóe lên tia sáng, vững vàng đạp đất.

Lâm Phàm đánh giá bốn phía, vách tường cách rất xa, ánh sáng phát ra từ vách tường chiếu sáng nơi này.

- Đi, chúng ta đi về phía trước, chỗ đó mới là lối ra.

Chu Phượng Phượng cực kỳ quen thuộc nơi này, ngựa quen đường cũ bay thẳng tới trước:

- Nhưng cẩn thận một chút, đường đi ở đây hơi gập ghềnh.

Lâm Phàm không nói chuyện, hắn chưa từng gặp vùng đất mạo hiểm dưới lòng đất, thoạt trông không tầm thường.

Một con đường đá lơ lửng, bên dưới là mặt nước phẳng lặng.

Chu Phượng Phượng cảnh giác nói:

- Đừng để mình rớt xuống dưới, không đùa đâu, đợt trước ta đã thử rồi, trong nước có vấn đề.

Heo mập thì không quan tâm, lắc mông heo, bốn móng vững vàng bước tới trước.

- Trong nước có yêu thú hả?

Nghĩ đến ngay trong nước giấu thứ gì, nếu thật sự có yêu thú thì hắn sẽ lao xuống ngay, làm hoạt động chém giết trời long đất lở.

Nhưng hắn ngẫm nghĩ lại thôi, để xem vùng đất mạo hiểm có gì khác lạ đã.

Đường đá rất dài, chốc lát sau đã đi tới cuối đường.

Chu Phượng Phượng cảm thán rằng:

- Lần trước đã đến, ấn tượng thâm sâu, giờ nhìn lại cảnh tượng vẫn hơi dọa người.

Hai cánh cửa đá rất cao to khí phái, kéo dài lên bên trên, hai bên cửa đá có hai pho tượng không biết là cái gì, trông dữ tợn mà khủng bố.

Lâm Phàm nhìn kỹ, lần đầu tiên gặp vùng đất mạo hiểm như vậy, vùng đất mạo hiểm rộng lớn giống chỗ này thì có Vạn Quật Thâm Uyên.

Bên trong là cảnh tượng khác, rộng bao la, có vô số không gian độc lập. Có thể sáng tạo ra vùng đất mạo hiểm như thế phải công nhận Vạn Quật Lão Tổ rất mạnh.

Còn đợt trước trong tông môn, cái tên bị hắn và lão sư hợp sức đánh lui, nói theo cách của Thanh Oa là hơi thở giống nhau nhưng thực lực quá yếu. Không biết người đó đi đâu rồi, loại người kỳ dị như thế có lẽ sống rất thoải mái.

Chu Phượng Phượng chép miệng cảm thán, thấy Lâm Phàm tới gần cửa lớn thì bất đắc dĩ kêu lên:

- Đừng đi cửa lớn, không được đâu, đẩy không mở, nó khép kín mít, vô ích.

Lâm Phàm hỏi:

- Vậy đi vào thế nào?

Chu Phượng Phượng đắc ý khoe ra:

- Chỗ này có cái lỗ nhỏ, là đồng bạn nhỏ của ta ủi thủng.

Người ta không vào được nhưng lão thì có con đường riêng, toàn nhờ vào đồng bạn nhỏ làm lão rất tự hào.

- Lỗ heo hả, không đi, đẩy cửa đi vào.

Hắn không thèm đi lỗ nhỏ, còn do heo mập ủi mở, ai biết có để lại thứ không thể tả nào không.

Chu Phượng Phượng cảm giác nên lộ ra chút thực lực của bản thân cho đối phương biết:

- Không đẩy mở được, ta thử làm rồi, ngươi đừng coi thường ta, Đại Thánh cảnh, còn là đỉnh nhé.

Làm vậy để tránh cho hắn coi thường lão, đương nhiên mấy thứ này không đáng nhắc tới, trên Đại Thánh cảnh còn cảnh giới khác, lão chỉ xếp hạng năm trăm trong bảng Thiên Kiêu, không là gì.

Hai tay Lâm Phàm chạm vào hai cánh cửa đá lớn, hắn hít sâu, ánh mắt nghiêm túc, hai cánh tay căng phồng, gân xanh nổi cục cục rất dữ tợn. Lâm Phàm gầm lên, dẩy mạnh.

Không nhúc nhích, không tiếng vang.

Chu Phượng Phượng nhắc nhở:

- Thật sự không đẩy ra được, dù có dùng thần binh lợi khí cũng không để lại một vết trầy.

Chu Phượng Phượng đã quan sát nơi này từ lâu, cửa đá cổ xưa nhưng không có vết hằn nào, không có dấu vết của năm tháng, thật đúng với câu năm tháng qua đi không dấu vết.

Được Chu Phượng Phượng nhắc nhở, Lâm Phàm lấy tế đàn ra. Thứ này cũng rất cứng rắn, dùng cứng đấu cứng để xem bên nào cứng hơn.

Lâm Phàm giơ cao tế đàn ném vào cửa đá to.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hỏa hoa bắn tung tóe, cửa đá vẫn lù lù tại chỗ, Lâm Phàm thì lùi mấy bước, cánh tay rung bần bật. Nhưng tế đàn không khiến hắn thất vọng, không bị sứt mẻ.

Chu Phượng Phượng kinh thán:

- Cục đá to của ngươi lợi hại thật, không bị bể. Lần trước ta lấy bảo bối ra chém bị đứt thành hai khúc.

Không ngờ tên này giàu thật, có đủ loại bảo bối.

Chu Phượng Phượng đã nghĩ thông, tiểu tử này có thể chết rồi sống lại chắc vì thứ kia. Lão biết trên đời có một vị đại nhân vật cổ xưa, thiên tư ngút trời, sáng tạo ra thứ rất kỳ dị có thể miễn chết.

Chu Phượng Phượng từng lật xem sách cổ, có một đại nhân vật khác hành tung quái lạ, danh hiệu là Khôi Lỗi Lão Tổ, có thể sáng tạo ra con rối chết thay người.

Lúc đầu Chu Phượng Phượng không tin làm gì có tên nào càn rỡ như thế, nhưng gặp Lâm Phàm làm lão thay đổi suy nghĩ, thật sự tồn tại kẻ ngông cuồng.

Lâm Phàm lại giơ cao tế đàn:

- Đồ của ngươi là đồng nát, đồ của bản phong chủ là thứ tốt!

Lâm Phàm đứng hơi xa, chạy lấy đà, người phát ra ánh lửa vì tốc độ nhanh đến tột đỉnh.

Bùm!

Vách tường bốn phía rung rinh, lần va chạm này cực kỳ phi phàm.

- Bị nhũn nào à, đi giằng co với cánh cửa làm gì?

Bình Luận (0)
Comment