Lâm Phàm ngước đầu lên:
- Đúng là rất mạnh.
Hắn cảm nhận ba mươi sáu cây cờ tụ thành màn sáng ẩn chứa lực lượng khủng bố biết bao.
Đạo cảnh đến sẽ phải rất vất vả nếu muốn phá vỡ màn sáng này.
Đám người Hỏa Dung nhìn trân trân bảo bối chất đống dưới đất.
Tiểu tử này mỗi lần trở về là lại khiêu chiến khả năng chịu đựng tâm lý của họ. Lần này càng kinh người, cảm giác bảo bối chất đống ở đây quý giá hơn trước kia nhiều.
- Lão ca, ta và Dương Dương đi về.
Chu Phượng Phượng thấy lạnh người từ đầu đến chân, không biết do tác dụng tâm lý hay vì nữ nhân bên cạnh. Lão chỉ muốn nhanh chóng rời đi, không muốn ở lại đây, siêu nguy hiểm.
Lâm Phàm vỗ vai đối phương:
- Ừm, đi đi, nhớ tìm vùng đất mạo hiểm tiếp, khi nào gặp được thì báo ngay.
Đây là trợ thủ tốt, sau này muốn tìm vùng đất mạo hiểm phải dựa vào lão.
Chu Phượng Phượng vỗ ngực bảo đảm như đinh đóng cột:
- Lão ca yên tâm, Chu Phượng Phượng này chưa bao giờ biết cái gì là làm biếng. Hơn nữa chúng ta hợp tác vui vẻ như vậy, gặp vùng đất mạo hiểm chắc chắn sẽ báo với lão ca.
Công nhận lão rất thích cùng Lâm Phàm thăm dò vùng đất mạo hiểm, rất có cảm giác an toàn, tốc độ thám hiểm siêu mau, hầu như không gặp nguy hiểm lớn gì.
Chỉ có lần này là khác, nữ nhân kia rất nguy hiểm, hình như khá tốt với lão ca, nhưng không thân thiện với người khác chút nào.
Chu Phượng Phượng cưỡi heo mập, hai chân kẹp bụng heo, giơ tay vỗ mạnh vào mông bự:
- Dương Dương, chúng ta đi!
Heo mập ụt ịt vài tiếng, cất bốn chân tựa như cơn gió biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Hỏa Dung kinh thán:
- Heo thần kỳ đệ nhất thế gian.
Con heo này không đơn giản.
Lâm Phàm nhìn Chu Phượng Phượng đi nhanh thì cười cười, người này đi mau như vậy là vì sao?
Chắc đã bị nàng treo cổ hù sợ.
Lâm Phàm phải một lần nữa xét lại, năng lực của nàng treo cổ rất quỷ dị, chắc là thủ đoạn công kích bằng tinh thần. Nhưng tu vi không quá cao mà tinh thần cường đại như vậy thì không hợp lý.
Lâm Phàm tiến lên xách Minh Vương trong tay:
- Lão sư lo chia mấy thứ này đi, lát nữa đồ nhi sẽ kêu Lữ sư đệ đến lấy chút đan dược.
Hắn bận rộn, còn phải dạy dỗ tên này nữa.
Lâm Phàm ngoắc nàng treo cổ:
- Nàng đi theo ta.
Họ cần nói chuyện đàng hoàng, nữ nhân này rất nguy hiểm, nếu không hỏi rõ ra thì quỷ biết cô nương này định làm chuyện gì.
Nàng treo cổ mở miệng nói:
- Ta muốn nghe kể chuyện.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Được, chờ chút đã, đi theo ta, lát nữa sẽ kể cho nghe, cho nàng nghe sướng luôn.
Nàng treo cổ nở nụ cười hiếm hoi, nhưng trông hơi rùng rợn, giây lát lại trở về mặt không biểu tình.
Nhà vệ sinh tông môn.
- Thả ta ra!
Minh Vương đã lấy lại sức, nhưng gã ở trong tay Lâm Phàm chẳng khác nào gà con, mặc người tùng xẻo.
Gã là Thánh Tử của Kim Khuyết Thánh Địa, còn xếp hạng mười lăm trên bảng Thiên Kiêu, là cường giả trong cường giả, nhưng bây giờ bị người xách trong tay, quá nhục nhã.
Bốp!
Lâm Phàm tát một cái, nửa bên mặt Minh Vương sưng lên, mấy cái răng mang theo máu bay ra ngoài.
Lâm Phàm vừa lẩm bẩm vừa đi vào nhà vệ sinh:
- Ai nói đánh mặt Diệu Thế cảnh sẽ không sưng? Chỉ vì đánh chưa đủ mạnh thôi.
Từ xa đã nghe tiếng răn dạy của lão tổ Thánh Tiên giáo.
- Nghiêm túc làm cho ta, đừng làm biếng! Nhìn Tư Không Trác đi, tuy mới đến mà đã trở thành người dọn nhà vệ sinh số một. Nhìn lại các ngươi, đến sớm hơn người ta mà không đấu lại, mất mặt! Phong Thiếu Liệt, đừng nhìn, ta kỳ vọng cao vào ngươi để rồi thất vọng càng lớn, dọn nhà vệ sinh thôi mà hậu đậu rớt xuống hầm cầu, làm mất mặt chúng ta!
Lúc này trong nhà vệ sinh có đám người cầm khăn lau gục mặt xuống, im lặng nghe răn dạy.
Tư Không Trác tự hào ngẩng cao đầu, khóe môi cong lên. Gã giỏi nhất, dù là trở thành Thánh Tử hay người dọn nhà vệ sinh đều phải làm xuất sắc nhất.
Tư Không Trác đã quên Trường Không Thánh Địa, gã ở chỗ này rất vui vẻ, tâm thái chuyển biến rất tốt.
Phong Thiếu Liệt thì luôn mơ điện chủ Dương Thần Điện sẽ đến cứu mình, nhưng chờ từng ngày trôi qua mà không thấy một bóng quỷ nào, tim gã tan nát rồi.
Lão tổ Thánh Tiên giáo răn dạy sướng miệng, tuy là tù bình bị lao động cải tạo nhưng lão rất hưởng thụ cảm giác hiện tại. Đặc biệt những Thánh Tử bị lão mắng thúi đầu mà không dám đáp trả một câu, cảm giác đó quá sung sướng.
Lão tổ Thánh Tiên giáo bỗng thấy bóng dáng từ xa đi tới, thay đổi sắc mặt cười nịnh chạy lại chào:
- Lâm phong chủ đến thị sát?
Lâm Phàm nói:
- Ừ, chủ yếu là tăng thêm một người cho các ngươi.
Lão tổ Thánh Tiên giáo cúi đầu nhìn người bị sưng nửa bên mặt, cười thầm trong bụng, tên này chịu khổ rồi đây.
Lâm phong chủ đến thị sát là việc lớn, không thể để xảy ra chút trục trặc nào.
Lão tổ Thánh Tiên giáo hét hướng đám người ngồi xổm chà lau nhà vệ sinh:
- Tất cả đứng dậy hết cho ta, nghênh tiếp Lâm phong chủ thị sát!
Vụt vụt vụt!
Thánh Tử ở đây đều bị Lâm Phàm đánh bầm dập nên rất sợ hắn.
Siêu tàn nhẫn, siêu cuồng bạo.
Nếu cho đám thiên tài một cơ hội làm lại từ đầu thì bọn họ thề tuyệt đối không chọc vào tên này.
Tiếc rằng mọi thứ không kịp nữa, nói nhiều cũng không ích gì.
Lâm Phàm nhìn một vòng, rất vừa lòng, hắn liếc sang lão tổ Thánh Tiên giáo:
- Khá lắm.
Lão tổ Thánh Tiên giáo tự hào đáp:
- Đa tạ Lâm phong chủ khen ngợi.
Được khen tức là lão vẫn giữ được vị trí quan trọng.
Lâm Phàm gật gù:
- Ừm, đều rất tốt. Nhớ kỹ, lao động cải tạo là quang minh, là cơ hội duy nhất thay đổi làm lại. Bản phong chủ hy vọng các ngươi cố gắng chăm chỉ, tranh thủ cải tạo thành công, mấy trăm năm sau làm lại con người mới.
Lão tổ Thánh Tiên giáo vỗ tay nhiệt tình, vỗ đến đỏ tay:
- Hay, Lâm phong chủ nói hay!
Lão lườm đám người kia:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau vỗ tay, Lâm phong chủ nói hay quá xá. Thay đổi làm lại phải bắt đầu từ hiện tại!
Bốp bốp!
Lâm Phàm giơ tay đè không khí:
- Được rồi, đừng vỗ. Bây giờ các ngươi hận bản phong chủ, nhưng tương lai các ngươi sẽ cảm tạ bản phong chủ, vui mừng với tình huống hiện tại. Lâm Phàm này chưa bao giờ ép buộc ai, các ngươi đến Viêm Hoa tông cải tạo bản thân cũng là tin tưởng vào bản phong chủ, vào Viêm Hoa tông.
Đám người Phong Thiếu Liệt thộn mặt ra nhìn Lâm Phàm, nói cái quái gì? Không nghe hiểu.
Cái này gọi là không ép buộc ai?
Bọn họ suýt bị đánh chết rồi biết không?
Thánh Tử Minh Vương gầm rống, gã không cam lòng:
- Thả ta ra! Ta là Thánh Tử Kim Khuyết Thánh Địa, hạng mười lăm bảng Thiên Kiêu!
Lão tổ Thánh Tiên giáo cúi đầu nhìn gã, nhận ra ngay đây là thành viên mới mà Lâm phong chủ nhắc, xem chừng tính tình hơi kiên cường. Nhưng không sao, ở đây có nhiều người cứng cổ, bây giờ đều ngoan ngoãn đứng đây.
Lâm Phàm nâng Thánh Tử Minh Vương dậy, tay bay qua bay lại, tiếng bốp bốp không ngừng. Đầu Thánh Tử Minh Vương lắc qua lắc lại, máu phun như suối, răng bay ra.
Lâm Phàm ngừng lại, nhìn Thánh Tử Minh Vương, hiệu quả tạm được, đánh đẹp.
- Ực ực!
Đám người Phong Thiếu Liệt nuốt nước miếng, mới rồi còn bảo là không ép buộc ai mà sao chớp mắt quên hết rồi.
- Ngươi . . .!
Thánh Tử Minh Vương định há mồm nói chuyện thì bụng bị đấm mạnh, gã cong người, mắt lồi ra ngoài, ọc từng ngụm máu.
Binh bốp!
Lâm Phàm liên tục đấm, người Thánh Tử Minh Vương như sắp nổ tung.
Lão tổ Thánh Tiên giáo chớp chớp mắt, giơ tay mấy lần nhưng rồi buông xuống.
Lão tổ Thánh Tiên giáo vốn định nhắc nhở Lâm phong chủ trước tiên hỏi đối phương có đồng ý không, nếu không chịu thì đánh đòn.
Nhưng Lâm phong chủ không nói một lời trực tiếp đánh, siêu khủng bố.
Lâm Phàm giơ tay đánh mạnh Thánh Tử Minh Vương xuống đất, nhấc chân đạp lên mặt gã.
Rầm!
Mặt đất nứt ra.
Nhóm Phong Thiếu Liệt run bắn người, thảm quá, ngẫm lại thì bọn họ rất hạnh phúc, tuy bị ăn đòn nhưng ít ra là trong chiến đấu, còn người kia thì hoàn toàn bị hành hạ, không có đường chống cự.
Bọn họ nhìn người ta bị đánh mà tim đập nhanh.
Minh Vương Thánh Tử kêu thảm:
- A!
Máu nhuộm đỏ mặt đất, người gã tỏa sáng, đang định chống cự thì bị Lâm Phàm đấm phá công, không thể vận chuyển chút sức mạnh nào.
Mặt nàng treo cổ không biểu tình nhìn, không chút thay đổi, dường như chuyện xảy ra trước mắt không liên quan gì đến mình.
Lâm Phàm chộp đầu Thánh Tử Minh Vương nâng lên rồi đập mạnh xuống đất.
Nhấc lên, lại đập xuống.
Vang một chuỗi tiếng bôm bốp.
Đá bể vỡ vụn ra.
Thánh Tử Minh Vương thê lương rít gào, tuy thực lực của gã rất mạnh nhưng không chịu nổi bị đánh như vậy.
Thánh Tử Minh Vương thều thào:
- Dừng tay, ngươi dừng tay cho ta! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Lửa giận vẫn thiêu đốt trong gã.
Lâm Phàm ngừng tay, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Không muốn làm gì, ngươi có hối cải chuyện mình đã làm trước kia?
Thánh Tử Minh Vương hoang mang:
- Cái gì?
Lâm Phàm tiếp tục đập đầu người, không thèm nói nhiều.
Thánh Tử Minh Vương cảm giác sọ não của mình sắp vỡ ra, vội hét to:
- Có, có hối cải!
Cứ tiếp tục thế này thì não của gã sẽ vỡ mất.
Lâm Phàm vừa lòng nói:
- Hối cải là tốt rồi, xem ra ngươi đã hiểu việc mình từng làm quá đáng không thể tha thứ cỡ nào, mới rồi là trừng phạt việc ngươi đã làm. Vào chủ đề chính, tuy việc ngươi làm là tội không thể tha, nhưng trên trời có đức hảo sinh, cho ngươi cơ hội thay đổi làm lại. Thề đi, lao động cải tạo ba trăm năm trong Viêm Hoa tông là được.
- Cái gì?
Mặt Thánh Tử Minh Vương đầy máu, vốn không nghe kỹ đối phương nói gì, nhưng rồi cơ mặt gã cứng ngắc, nhìn Lâm Phàm chằm chằm.
- Ngươi nói cái gì?
Lâm Phàm hơi nhíu mày, không nói nhiều, tiếp tục giơ tay bấu đầu Thánh Tử Minh Vương đập xuống đất.
Rầm!
Thánh Tử Minh Vương cảm giác sọ não sắp vỡ ra.
- Ngươi không thể như vậy, có chuyện gì thì bàn lại, Kim Khuyết Thánh Địa có thể bồi thường cho ngươi, muốn gì cũng được!
Nhưng mặc kệ gã nói gì thì Lâm Phàm vẫn giữ nguyên một động tác, đó là đập đầu.