Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Tư Không Trác rùng mình, nuốt nước miếng:
- Thảm quá.
Tiếng va chạm làm tim của gã rung lên theo.
Đối phương mặt đẫm máu, hai bên mặt sưng cao, rụng nhiều cái răng.
Bọn họ nhìn ra thực lực của đối phương không yếu hơn họ, thậm chí mạnh hơn rất nhiều. Nhưng cường đại thì sao? Vẫn bị người đáng sợ này chộp trong tay tùy ý đè đầu đánh.
- Dừng tay, rốt cuộc ngươi muốn gì cứ nói đi!
Mặt Thánh Tử Minh Vương đau rát như sắp rách toạc, gã không biết tên này có lai lịch gì, vì sao tàn bạo như vậy.
Lão tổ Thánh Tiên giáo tiến lên hỏi:
- Người trẻ tuổi, ngươi làm sao vậy? Biết rõ mình làm sai mà vẫn không có lòng hối cải. Lâm phong chủ đã nói rõ vậy rồi, cho ngươi cơ hội, lao động cải tạo ba trăm năm trong Viêm Hoa tông, cải tạo thành công sẽ thả tự do cho ngươi, sao vẫn không nghe hiểu?
Thánh Tử Minh Vương rít gào:
- Không thể nào!
Lao động cải tạo ba trăm năm? Còn có mặt thốt ra câu này?
Bốp!
Lâm Phàm tiếp tục bấu đầu Thánh Tử Minh Vương đập mạnh xuống đất.
Thánh Tử Minh Vương tu vi Diệu Thế cảnh, đã đến trình độ thân thể khó bị hủy. Nhưng mỗi lần va chạm không phải mặt đất tạo thành tổn thương cho gã mà là lực lượng của tên kia thẩm thấu vào, quá cường đại.
Lão tổ Thánh Tiên giáo nghiêm trang nói:
- Ài, người trẻ tuổi, cần gì như vậy, Lâm phong chủ cũng vì tốt cho ngươi. Lão phu nhìn mặt mũi của ngươi là biết không phải người tốt, sát khí quá nặng. Xương mặt của ngươi không tốt, rất tệ, có tai họa đổ máu. Nhưng ngươi cải tạo trong Viêm Hoa tông sẽ trốn được một kiếp, tiểu tử, mau thề đi, ngươi lời to rồi.
Tư Không Trác ngơ ngác nhìn, lão già kia biết xem tướng từ bao giờ? Sao trước kia mình không biết?
Thánh Tử Minh Vương hung hăng quát:
- Ngươi câm miệng cho ta!
Nhưng vừa dứt lời đã ọc ra từng ngụm máu.
Lão tổ Thánh Tiên giáo lắc đầu nói:
- Người trẻ tuổi luôn không nghe lời của người già.
- Lâm phong chủ, cứ đánh như vậy cũng không được, lão phu có một cách không biết làm được không.
Lão là lão tổ Thánh Tiên giáo, hiện nay lao động cải tạo trong Viêm Hoa tông, nhờ ơn Lâm phong chủ xem trọng cho đảm nhiệm chức vụ nhỏ, có quyền lợi nhỏ nhoi, nên lão phải có trách nhiệm trừ bỏ khó khăn cho Lâm phong chủ.
Trong thời gian này lão thích ứng trong mọi tình cảnh, thói quen tình huống hiện giờ.
Lâm Phàm ngước đầu hỏi:
- A? Là cách gì?
Lão tổ Thánh Tiên giáo gật đầu nói:
- Lâm phong chủ, theo ta đoán người trẻ tuổi có lẽ chưa hiểu chân lý, ích lợi của việc dọn nhà vệ sinh, chẳng bằng để hắn tự cảm nhận, ném vào hố phân, cùng ở với chúng nó, hòa thành một thể, cảm nhận sức sống và ấm áp của chúng nó, ta nghĩ sẽ có hiệu quả khác hẳn.
Lâm Phàm trầm tư giây lát, gật đầu đáp:
- Ừm, cách này hay à.
Thánh Tử Minh Vương nghe lời này thì tái mặt, cảm giác đối phương hơi biến thái.
Thánh Tử Minh Vương rít gào, mắt rực cháy lửa giận:
- Các ngươi dám!
Vực ngoại giới dung hợp, gã tung hoành nguyên vực ngoại giới, trừ những thế hệ trước và các thiên kiêu xếp hạng cao hơn mình ra gã chưa sợ ai bao giờ. Ở trong lòng Thánh Tử Minh Vương luôn nghĩ sẽ có ngày mình trở thành cường giả đỉnh cao vực ngoại giới.
Nhưng bây giờ chưa trở thành cường giả đã bị người trấn áp, còn muốn ném vào hố phân, hỏi sao gã nhịn được?
Lão tổ Thánh Tiên giáo lắc đầu nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi còn quá non, không nên nói câu đó. Có dám hay không thì đợi lát nữa ngươi sẽ biết.
Tuy tu vi của người trẻ tuổi này rất cao nhưng tâm tính quá ấu trĩ, bị đánh ra nông nỗi này rồi còn hỏi đối phương có dám không, chẳng lẽ không biết dùng từ khác sao?
Lão tổ Thánh Tiên giáo dò hỏi:
- Lâm phong chủ thấy được không? Nếu được thì ném nhé?
Lâm Phàm gật đầu, hắn thấy hơi mỏi tay:
- Ừ, ném đi.
Lão tổ Thánh Tiên giáo xách Minh Vương bước hướng nhà vệ sinh, mỗi bước đi làm gã sợ hãi kinh hoàng.
- Chờ đã, được rồi, ta đồng ý!
Minh Vương suy nghĩ thật lâu, không tiếp tục cứng cổ, nếu thật sự bị ném vào sẽ là sỉ nhục suốt đời không thể rửa sạch.
Lão tổ Thánh Tiên giáo vui mừng gật đầu:
- Người trẻ tuổi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hơn nữa đây không phải việc xấu cho ngươi. Lao động cải tạo cho tốt, tranh thủ khi ra ngoài làm lại con người mới.
Lâm Phàm đi tới trước mặt Thánh Tử Minh Vương:
- Mau lên, xem tình huống của ngươi chỉ cho lao động cải tạo ba, bốn trăm năm, thề đi.
Máu dọc theo trán chảy và mắt, ở dây dù có hét bể dầu cũng vô dụng.
- Ta thề . . .
Sau khi thề xong Thánh Tử Minh Vương cảm giác cả người mất hết sức lực, ngồi liệt trên mặt đất.
Tiêu đời.
Giờ Thánh Tử Minh Vương chỉ mong Thánh Địa phát hiện mình mất tích, đến cứu, khả năng cứu thành công lớn cỡ bao nhiêu thì khó nói rõ.
Lão tổ Thánh Tiên giáo vỗ ngực bảo đảm:
- Lâm phong chủ yên tâm, có ta ở đây chắc chắn sẽ dạy dỗ hắn thật tốt.
Người mới đến cần được uốn nắn kỹ, nếu không thì chẳng biết làm việc.
Tâm tình của Lâm Phàm tốt lên nhiều. Tu vi của Thánh Tử này không yếu, đẳng cấp Diệu Thế cảnh xem như có mặt mũi.
Lâm Phàm vỗ vai lão tổ Thánh Tiên giáo, cho lời khen:
- Ừm, cố gắng làm đi, ta rất xem trọng ngươi. Tuy ngươi cũng là lao động cải tạo, nhưng chỉ cần biểu hiện tốt sẽ được giảm hình phạt, rút ngắn thời gian rời đi.
Lão tổ Thánh Tiên giáo hăng tiết gà bảo đảm:
- Rõ, ta nhất định cố gắng biểu hiện!
- Đi đây.
Lâm Phàm mang nàng treo cổ rời đi, giờ đến lượt giải quyết cô nương này.
Hắn không tin mình đường đường là phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông mà không giải quyết được một phụ nữ, nói ra sẽ bị người cười chết.
Nàng treo cổ theo đằng sau, không nói tiếng nào, chỉ ngoái đầu nhìn một cái, ánh mắt đó làm đám người kia toàn thân lạnh lẽo, đánh rùng mình.
Bọn họ thầm nghĩ nữ nhân kia là ai mà sao khủng bố thế.
Dọc đường đi Vô Địch phong, các đệ tử đi lên chào sư huynh, khi thấy nữ nhân theo phía sau sư huynh thì tim họ rớt cái bịch, cảm giác sợ hãi.
- Nữ nhân đi theo sau sư huynh là ai vậy? Các ngươi có cảm giác đứng gần nàng, nhìn mắt của nàng sẽ thấy rùng rợn không?
- Có, ta cũng có cảm giác đó, khi nhìn vào mắt nàng ấy thì ta cảm giác là lạ.
Một đám đệ tử khe khẽ thì thầm, thảo luận với nhau.
Nàng treo cổ vươn tay, rụt rè kéo tay áo Lâm Phàm:
- Ta muốn nghe kể chuyện.
Lâm Phàm quay đầu, nhếch môi tự cho là đã cười tươi như hoa:
- Tốt, chờ đến Vô Địch phong sẽ từ từ kể cho nàng nghe sướng luôn, được chứ?
Nàng treo cổ gật đầu, nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười lạnh lẽo khiến người không rét mà run:
- Tốt.
Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh thấy sư huynh trở về, đặc biệt là nữ nhân đi sau lưng sư huynh thì nghi ngờ, cảm giác sư huynh mang nữ nhân trở về đúng là chuyện thần kỳ.
- Sư huynh, nàng ta là . . .?
- Tạm thời không rõ, chờ ta tìm hiểu rồi sẽ nói tên cho các ngươi.
Lâm Phàm không biết nàng là ai, hắn ngẫm nghĩ nói:
- Có thể tạm gọi là nàng treo cổ.
- ???
Lữ Khải Minh hoang mang, là sao? Xưng hô là nàng treo cổ? Ghê gớm vậy?
Lâm Phàm thấy Lữ Khải Minh mờ mịt thì cười vỗ vai gã:
- Ngươi đi xuống làm việc đi, ta mang nàng vào mật thất.
Lữ Khải Minh nhìn bóng lưng sư huynh đi khuất, trong đầu lặp lại lời sư huynh vừa nói.
Đi mật thất?
Dạy dỗ trong mật thất?
Lữ Khải Minh hé môi, không dám tin, sau đó mỉm cười. Phẩm vị của sư huynh đúng là không tầm thường, gã khó mà tưởng tượng được.
Trên mặt ếch màu xanh treo nụ cười đáng đánh:
- He he, thừa dịp kẻ bỏ mạng chưa về, bản oa nuốt đan dược này vào là có thể mở ra cửa ngầm giấu trong người, tiến bộ thêm một bước.
Thanh Oa đang định nuốt đan dược vào thì bỗng mặt biến sắc, không cầm chắc đan dược suýt đánh rơi xuống đất.
- Hơi thở này là . . .
Trán Thanh Oa đổ mồ hôi, vội cất đan dược, giương mắt nhìn phía xa.
Chỗ đó có hai bóng người.
Một là kẻ bỏ mạng, một người khác là nàng treo cổ.
Thanh Oa không nhìn Lâm Phàm mà tập trung vào nàng treo cổ.
Mắt ếch nhỏ như hạt đậu xanh, nhưng trong đôi mắt nhỏ bình thường này phản chiếu hình ảnh khác biệt.
Người vẫn là người đó, nhưng sau lưng hiện ra ảo ảnh có uy áp siêu khủng bố.
Thanh Oa lẩm bẩm:
- Linh Vương?
Thanh Oa không dám tin, vì sao nhân vật trong truyền thuyết xuất hiện ở đây?
Khuôn mặt Thanh Oa nghiêm túc:
- Không đúng, không phải Linh Vương, tuy hơi thở có chút giống nhưng xen lẫn hơi thở khác, tu vi của đối phương cũng không mạnh.
Linh Vương là tồn tại cực kỳ khủng bố, ăn tâm ma, siêu mạnh mẽ.
Những điều này là Thanh Oa đọc từ sách cổ, trong thời đại của nó thì Linh Vương đã biến mất từ lâu.
Lý do Thanh Oa quen thuộc hơi thở này vì có lần đi làm khách thế lực lớn thượng cổ, thấy trong vật cất chứa quý giá của thế lực lớn có một món đồ liên quan Linh Vương.
Thế lực lớn đó nói đây là đỉnh đầu của Linh Vương, nhưng cũng có thể là thứ Linh Vương mang theo rồi nhiễm hơi thở.
Thanh Oa quen thuộc hơi thở này cũng vì nó khiến người không rét mà run.
Thanh Oa sợ hãi không dám nói lời nào:
- Kẻ bỏ mạng này rốt cuộc mang loại người nào về nhà? Vì sao cảm giác khủng bố quá.
Không trêu vào được, thật sự không dám trêu vào.
Thanh Oa thề với trời là nó không đoán trước được tương lai của kẻ bỏ mạng, chẳng lẽ tự do mãi mãi xa khỏi tầm với sao?
Dường như nàng treo cổ cảm ứng được gì, liếc nhìn phía xa.
Thanh Oa cảm giác không thích hợp, lập tức nhảy đi.
Cửa mật thất.
Lâm Phàm đẩy mở cửa:
- Vào đi.
Nàng treo cổ nhìn mật thất đen như mực, lại nhìn Lâm Phàm, chậm rãi bước vào.
Lâm Phàm nâng cao tinh thần, mỉm cười nói:
- Hôm nay sẽ kể chuyện thật dài cho nàng nghe.
Hắn quyết định rồi, nếu thích nghe kể chuyện như vậy thì hắn sẽ kể đến khi nàng treo cổ nghe ói ra mới thôi, đến mức đối phương không muốn nghe nữa.
Trong mật thất bừng sáng ánh lửa.
Nàng treo cổ nhìn Lâm Phàm:
- Sắp kể chuyện chưa?
- Chờ chút, rất nhanh.
Lâm Phàm lấy tờ giấy vàng rực ra, sau khi trở về, hắn cần viết một bài cho chủ chính đạo Viên Chân.