Lâm Phàm nghe Thanh Oa nói xong nhướng chân mày, cảm giác khá thú vị.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Thanh Oa, ngươi biết nhiều nhỉ.
Hắn không ngờ Thanh Oa biết lia lịch, thân phận của kẻ xâm nhập, kể ra các điểm đen của sếp bọn họ, trình độ nhục nhã bằng ngôn ngữ rất cao, đến đỉnh rồi.
Thanh Oa mặt dày cười xấu xa:
- Chủ nhân, ta đâu biết bao nhiêu, là bằng hữu với nhau, quen thuộc chút thôi.
Lời này hơi khoác lác, là bằng hữu thật mới lạ.
Nó ngẫm nghĩ cảm thấy những tên kia chắc vẫn còn sống, Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên sống được thì đám người kia sẽ không chết nhanh vậy, miễn họ còn sống thì cách của nó dùng được.
Lâm Phàm tò mò hỏi:
- Ngươi nói những người kia đều là người mạnh nhất mà ngươi biết?
Hắn luôn suy nghĩ cường giả chỗ kẻ xâm nhập khủng bố đến mức nào, vì chưa gặp nên không biết thế nào. Nếu có thể đại chiến một trận có lẽ sẽ rất sướng, dù bị đánh thành chó thì hắn cũng không sợ, chiến đấu không liên quan gì thắng thua, chết rồi sẽ lại vui vẻ thôi.
Thanh Oa gật đầu nói:
- Ừ, đúng vậy.
Nó thầm nhủ đó chắc là người mạnh nhất, dù thời thế đổi thay, mấy vạn năm nay ra hạng người kinh tài tuyệt diễm thì cũng không thể nào đuổi kịp và vượt qua những tên kia.
Còn nó bây giờ, nhìn toàn thân da xanh khiến lòng nó đau nhói, người ta dũng cảm tiến tới, chỉ có nó càng lăn lộn càng thoái hóa.
Thậm chí trở thành thú nuôi của người khác, nói ra sẽ bị người cười chết.
Lâm Phàm ghi nhớ những nhân vật này, thầm nghĩ nếu có thể chém chết một người thì tài phú kếch xù.
- Được rồi, Thanh Oa, lâu như vậy rốt cuộc ngươi cũng làm được một việc đúng đắn, ta rất vui mừng.
Thanh Oa ngoan ngoãn lắng nghe.
Đúng là đáng mừng, nhưng không phải Lâm Phàm mừng mà là Thanh Oa rất mừng. Kẻ bỏ mạng muốn đâm đầu vào chỗ chết thì nó sẽ không ngăn lại.
Cứ thoải mái tìm đường chết đi, cố lên, đừng bỏ cuộc!
Trong khi Lâm Phàm và Thanh Oa bàn bạc xong chuyện này thì nàng treo cổ không biết từ đâu chạy lại.
Nàng đến lặng lẽ, không nghe tiếng bước chân.
- Ta muốn nghe kể chuyện.
Giọng dịu nhẹ, lạnh lẽo, khiến người không rét mà run.
Thanh Oa ngước đầu nhìn, biểu tình hơi phức tạp.
Nàng treo cổ cho nó cảm giác rất quái dị.
Linh Vương.
Đó là tồn tại kinh khủng nhất mà nó biết.
Linh Vương khống chế cảnh mộng hoặc tâm linh trên cõi đời.
Giết người vô hình, muốn ai chết là người đó chết, dù là Thanh Oa cũng không dám tìm hiểu sâu. Không phải vì đối phương bí ẩn mà là không ai muốn tìm hiểu tồn tại tùy thời có thể lấy mạng của mình.
Lâm Phàm xua tay, lười nói nhiều với đối phương:
- Không có thời gian, ra góc hóng mát, đừng làm phiền ta.
Nàng treo cổ bỗng treo trên người Lâm Phàm:
- Trên người của ngươi là mát mẻ nhất, ở đây là tu . . .
Bùm!
Nàng treo cổ chưa nói hết câu đã bị đánh bay, đụng vào núi giả, lún sâu vào trong.
Đôi mắt sáng trở nên mơ hồ, khuôn mặt xinh đẹp gục xuống, chìm vào trạng thái hôn mê.
Hai ngón tay Lâm Phàm phủi áo:
- Hừ, càn rỡ, lâu rồi không giải phóng bản tính nên người ta nghĩ bản phong chủ dễ thân.
Hắn quay sang nhìn Thanh Oa:
- Cứ như vậy đi.
Hắn nói xong bỏ đi.
Việc tiếp theo rất quan trọng, có thể phất nhanh trong một đêm hay không phải xem bước này.
Thanh Oa ngồi xổm tại chỗ, giơ chân trước vỗ đầu:
- Chuyện này . . .
Nó không nhìn thấu kẻ bỏ mạng.
Nó lắc đầu, nhìn nàng treo cổ bị khảm trong núi giả.
Tuy cô nương này hơi quái dị nhưng không thể một lời không hợp liền đánh người ta dính vào núi giả chứ.
- Nàng có phải là Linh Vương không? Nếu đúng thì tại sao ẩn giấu thân phận thật của mình? Với thực lực của nàng chắc chắn kẻ bỏ mạng không đánh lại, thời kỳ nàng mạnh nhất thì sự sống chết của sinh linh toàn vực ngoại giới chỉ trong một ý nghĩ của nàng.
Thanh Oa thầm thì, cảm giác càng lúc càng phức tạp. Nếu nàng treo cổ đúng là Linh Vương thì nó đang liều lĩnh mạng sống thăm dò. Dù lúc nó ở thời kỳ sung sức nhất có thể giữ mạng, nhưng muốn an toàn rời khỏi thì tuyệt đối không thể nào, càng đừng nói đến tình huống hiện giờ của nó.
- Thôi không nghĩ nữa, dù chết thì cũng có đệm lưng.
Thanh Oa đạp mạnh chân xong nhảy ra xa.
Lộp cộp!
Đá vụn lăn từ núi giả xuống.
Nàng treo cổ mở mắt ra, ngước đầu nhìn phía xa, ngón tay vuốt bụng, cảm giác đau đớn, khóe môi cong lên nụ cười bí hiểm.
- Thật là xấu xa.
Hai chân của Vân Tiêu bị trường mâu đâm xuyên, chảy máu không ngừng, đầu óc gã trống rỗng.
Đã xảy ra chuyện gì? Gã không làm gì hết mà sao gặp phải chuyện như vậy?
Nếu gã trở về tông môn, hưởng thụ một thời gian rồi gánh tiếng xấu thay tông môn thì gã sẵn sàng làm ngay.
Vân Tiêu cảm giác chuyện này là lạ, rất có thể gã gánh tiếng xấu giùm Lâm Phàm.
Hai tay Vân Tiêu chống mặt đất, xoay người lại, lấy tay thay chân chạy trốn.
- May mắn trong thời gian này chịu khổ không uổng phí, học được chiêu thức chạy trốn này.
Vân Tiêu chưa từng cảm kích nữ nhân đáng sợ kia, nhưng lúc này thì gã phải nói một câu là chiêu này cứu gã.
Mười ngón áp sát đất, đầu ngón tay bấu vào mặt đất, thân hình liên tục đổi hướng theo cách kỳ dị.
Nữ nhân kia nói với Vân Tiêu rằng khi thi triển chiêu này thì trừ phi cảnh giới cách biệt quá lớn, nếu không sẽ chẳng có ai bắt kịp gã.
Nam nhân bất mãn, cầm trường mâu mãi chưa phóng ra:
- Con kiến nhỏ thật đáng giận, không ngờ có thủ đoạn như vậy!
Không phải nam nhân không muốn phóng mâu mà vì bóng dáng đối phương trở nên kỳ dị.
Không gian bên dưới như bị bao phủ trong khí tràng kỳ lạ, bóng dáng con kiến lúc thì ở bên này khi thì ở bên kia, khoảng cách những lần xuất hiện rất xa, không có dấu vết lần mò theo.
Dù vậy, nam nhân không định thả đối phương.
Vèo!
Trường mâu ném vào không trung, mâu lấp lóe tia sáng chói lòa, rậm rạp giăng kín bầu trời.
- Chết cho ta!
Nam nhân đè hai tay, trường mâu lơ lửng trong không trung xé gió bay đi, bao phủ góc trời này.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng gầm rú nhức óc không ngớt, mặt đất bị xé rách, đâm thủng từng hố sâu, tro bụi bao phủ lên phạm vi này, không thấy rõ tình hình bên trong.
Một nam nhân khác xuất hiện bên cạnh nam nhân cầm trường mâu, hỏi:
- Hắn chạy rồi?
Trịnh Quân lạnh lùng nói:
- Ừm, có chút năng lực, bị hắn bỏ chạy, nhưng đã bị ta làm bị thương nặng.
Cách biệt cảnh giới lớn vậy mà bị đối phương chạy mất, đây đúng là sự sỉ nhục.
Kẻ xâm nhập nói:
- Thành trấn này đã bị diệt, chỗ phong ấn Ma Tổ ngay phía trước, đi thôi, đừng tốn nhiều thời gian cho một con kiến.
Bọn họ buông xuống vực ngoại giới, mở ra Không Gian Thần Trụ là việc quan trọng, nhưng sau đó còn có một số chuyện cần bọn họ đi làm.
Trịnh Quân không cam lòng:
- Ừm!
Gã thầm nhớ kỹ con kiến này, về sau chắc chắn sẽ giết chết con kiến đó.
Vô Địch phong.
Lâm Phàm và người xét duyệt Tri Tri Điểu liên lạc với nhau.
Người xét duyệt hoang mang hỏi:
- Tông sư đang viết về ai vậy? Sao ta không biết gì cả?
Tông sư đưa bản thảo, nhưng người xét duyệt đọc nội dung mà không hiểu gì.
Làm vậy có được không?
Nội dung hơi kỳ cục.
Gì mà liếm, gì mà bạo, và gì nữa đây, ‘gậy to’ là gì?
Gã là người xét duyệt Tri Tri Điểu, tố chất rất cao, trình độ đạo đức cao đến một mức nào đó, sao có thể để gã đọc thứ này.
Lâm Phàm không kiên nhẫn nói:
- Ngươi hỏi nhiều làm gì, chỉ cần đưa mấy thứ này vào tay kẻ xâm nhập là được.
- Rồi rồi, tông sư, ta hỏi chơi thôi mà.
Người xét duyệt không xem hiểu, lén gửi cho chủ nhân Tri Tri Điểu.
Y cũng không hiểu những kẻ đó là ai.
Có điều Lâm phong chủ viết nội dung hơi ghê tởm.
Lâm Phàm cắt đứt liên lạc với Tri Tri Điểu, hắn nhìn lên trời.
Cách ngưng tụ lấy từ chỗ Chính Đạo Sơn đã phát huy tác dụng.
- Ài, tu luyện quá trễ, lực lượng yêu ngưng tụ hơi chậm chạp.
Trên bầu trời tông môn bao phủ vầng sáng mỏng manh, giống như khí chính đạo của Chính Đạo Sơn, lôi kéo lực lượng này là kéo cả tông môn. Tuy không bằng Chính Đạo Sơn nhưng cho nó ngưng tụ từ từ, hy vọng về sau sẽ giúp ích chút gì, nếu hoàn toàn vô dụng thì hắn sẽ khóc chết.
Lâm Phàm không nghĩ nhiều nữa, giờ ngồi chờ uy lực của Tri Tri Điểu.
Nếu cách của Thanh Oa thực hiện được thì sẽ là cuộc chiến cực kỳ kịch liệt.
Trong lúc Lâm Phàm suy nghĩ mấy chuyện này thì nghe giọng nói quen thuộc vang lên:
- Huynh đệ, giờ ta có thể giúp được gì không?
Dạo này Mặc Kinh Chập mờ mịt, mà không phải gần đây, gã vẫn luôn hoang mang từ trước đến nay.
Mặc Kinh Chập tự nhận là mình không thua gì ai, nhưng sau khi chạy nạn đến Viêm Hoa tông thì phát hiện mình không làm được gì, hoàn toàn là người qua đường.
Kịch bản không nên như vậy.
Lâm Phàm thấy người này thì sửng sốt:
- Sao ngươi đến đây?
Mặc Kinh Chập tự tìm đến hắn là muốn làm gì?
Mặc Kinh Chập vỗ ngực thề thốt:
- Ài, nói ra thật xấu hổ, nói sao thì Mặc Kinh Chập này cũng là nhân vật có tiếng tăm, sao có thể sống tầm thường như vậy đến hết đời? Ta cũng biết tình huống hiện giờ, là ngươi chăm sóc cho ta, không muốn giao việc cho ta làm. Đừng khách khí vậy, có thể giao bất cứ chuyện gì cho ta, bảo đảm sẽ làm thật hoàn mỹ!
Lâm Phàm chớp chớp mắt, hắn xem không hiểu, hoàn toàn không biết tên này làm sao vậy.
Thời đại đã khác rồi, tốt nhất là giống tông chủ, yên lặng hưởng thụ cuộc sống, đừng xía vào nhiều chuyện.
Lâm Phàm tiến lên vỗ vai Mặc Kinh Chập:
- Ngươi . . .
Trong thời gian hắn không biết nên nói cái gì, sợ nói thẳng ra thì tổn thương trái tim yếu ớt của người ta.
Mặc Kinh Chập nhìn Lâm Phàm, mắt tràn ngập mong đợi, gã chờ được giao việc.
Nói sao thì năm xưa quen biết hai người ngang ngửa nhau, tuy bây giờ cách biệt lớn một xíu nhưng gã tin tưởng mình có thể bắt kịp, gã chỉ thiếu một cơ hội.
Lâm Phàm nhức đầu:
- Hay là . . .
Óc hắn chợt lóe tia sáng, có cách rồi.
- Tốt lắm, vừa lúc có việc rất quan trọng cần ngươi làm. Tông chủ là chủ một tông, bên cạnh không thể thiếu người, hay là ngươi đi làm bạn với tông chủ?
- Tốt, không thành vấn đề, không ngờ Mặc Kinh Chập này quan trọng như vậy trong lòng huynh đệ, giao việc quan trọng như thế cho ta. Yên tâm, Mặc Kinh Chập thề với trời nhất định sẽ cho tông chủ sống khỏe mạnh!
Mặc Kinh Chập nói xong ôm quyền, thẳng sống lưng đi tới chỗ tông chủ, chuẩn bị báo danh.
Lâm Phàm trầm ngâm nói:
- Ài, không lẽ tên này bị khùng?
Từ trước kia hắn đã phát hiện vấn đề này, giờ xem ra có lẽ đúng thật.
Chắc chắn là vậy.