Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 916 - Chương 916: Viết Bậy Bạ Cái Gì

Chương 916: Viết bậy bạ cái gì Chương 916: Viết bậy bạ cái gì

Tông chủ có sơn phong của mình.

Bình thường tông chủ không ở đại điện tông môn thì sẽ về sơn phong, nằm trên ghế, uống trà, ăn trái cây, nhìn trời, hít thở không khí mới mẻ.

Trên đỉnh núi chợt vang tiếng bước chân.

Mặc Kinh Chập thẳng sống lưng, cười tươi nói:

- Tại hạ tên Mặc Kinh Chập, huynh đệ tốt của Lâm phong chủ, được cố ý dặn tới đây chăm sóc cho tông chủ.

Gã tự tin có thể đảm nhiệm chuyện này.

Tông chủ quay đầu lại nhìn Mặc Kinh Chập, mặt không biểu tình, chỉ chớp chớp mắt.

Mặc Kinh Chập phát hiện ra ánh mắt của tông chủ thì nhìn thẳng lại, không chút né tránh.

Hai người cứ thế đối diện nhau, không ai nói chuyện.

Tông chủ nói một câu khó hiểu:

- Cảm nhận được không?

Mặc Kinh Chập nghi hoặc hỏi:

- Cảm nhận cái gì?

Không hiểu tông chủ nói cái quái gì, không lẽ là câu hỏi thử thách?

Tông chủ cười khẽ, lấy một chiếc ghế nằm ra khỏi trữ vật giới chỉ, đặt ở bên cạnh, vươn tay mời:

- Nào, nằm xuống đi.

Mặc Kinh Chập gật đầu:

- Vâng thưa tông chủ.

Mặc Kinh Chập nằm xuống ghế, thầm nhủ tông chủ thử thách mình cái gì, thật khiến người căng thẳng.

Gã là Mặc Kinh Chập, rất trí tuệ, càng là người có khát vọng, dù thử thách này cũng sẽ không làm khó gã được.

Tông chủ mở miệng hỏi:

- Cảm nhận được không?

Mặc Kinh Chập nhích người điều chỉnh tư thế nằm để mình càng thoải mái hơn:

- Ừm, đã cảm nhận được, thoải mái, nằm trên ghế rất dễ chịu, mát lạnh.

Tông chủ lắc đầu cười nói:

- Ta không hỏi cái đó. Đừng nhúc nhích, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, nhắm mắt lại . . .

Mặc Kinh Chập nghe theo lời của tông chủ.

Tông chủ thảnh thơi nằm trên ghế:

- Ừm, rất tốt, thả lỏng thân thể, dọn trống đầu óc, giờ thì ngươi đã cảm nhận được chưa?

Mặc Kinh Chập thật sự cảm nhận được chút gì, rất muốn đi vệ sinh.

- Ta cảm nhận được rồi tông chủ, bình yên, đó là sự bình yên!

Tông chủ vui mừng gật đầu:

- Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy.

Tông chủ cầm trái cây nhai vài cái ăn sạch, tùy tay ném hột.

Mặc Kinh Chập mở mắt ra, đập vào mắt là hành vi không văn minh của tông chủ, gã nhắc nhở:

- Tông chủ, hành vi tùy tay vứt rác như vậy là không tốt.

Tông chủ cười xua tay:

- Sai rồi, đó không phải tùy tay vứt rác mà là lá rụng về cội, trở về căn nguyên.

Mặc Kinh Chập ngây ngẩn:

- A?

Tùy tay vứt rác mà cũng tìm được lý do mới mẻ không đụng hàng vậy sao?

Tông chủ hỏi:

- Ngươi nói xem, trái cây mọc trên cây ăn trái có phải chui từ trong bùn đất lên:

Mặc Kinh Chập gật đầu nói:

- Đúng vậy!

Hỏi vớ vẩn, nếu không phải mọc lên từ bùn đất chứ chẳng lẽ mọc trên trời? Quả nhiên huynh đệ giao cho gã nhiệm vụ quan trọng, tông chủ này bệnh thần kinh.

Tông chủ cười nói:

- Thì đúng rồi, rễ mọc lên kết thành trái, trái cây bị chúng ta ăn vào bụng, dạo một vòng trong bụng rồi từ hình thái nào đó quay về với đất, hột rơi xuống đất sớm hơn thịt trái cây cũng vì có trước có sau. Tuy bị chúng ta ăn nhưng tương đương với không ăn, vì vậy ngăn chặn nhân quả, không ai nợ ai. Từ khởi điểm chuyển một vòng rồi quay về với điểm bắt đầu, đây chính là luân hồi. Nên ngươi còn nghĩ rằng ta mới rồi làm hành vi vứt rác sao?

Ánh mắt tông chủ bình tĩnh nhìn Mặc Kinh Chập như đang giục gã tự mình cảm ngộ.

Mặc Kinh Chập ngẩn ngơ, gãi đầu. Không nghe hiểu, tông chủ nói cái quỷ gì, nhưng ngẫm kỹ lại hơi có lý, ngẫm kỹ hơn nữa thì thấy vô lý.

Mặc Kinh Chập mơ hồ:

- Tông chủ nói làm ta hoang mang quá. Tuy Mặc Kinh Chập này trí tuệ thông minh nhưng tông chủ nói quá thâm sâu, trong một chốc ta không hiểu thấu được.

Đầu óc của gã vốn tỉnh táo, nhưng nghe tông chủ nói xong thì mờ mịt.

Tông chủ cười khẽ:

- Ha ha, không gấp, không gấp, ngươi suy nghĩ được là đã có ngộ tính rồi. Nào, nằm im đừng nhúc nhích, cùng tông chủ cảm nhận bình yên, khi ngươi cảm nhận được thì sẽ phát hiện lòng tràn đầy, bất cứ thứ gì đều là biểu hiện giả dối, chúng nó tồn tại hoặc không tồn tại.

- ???

Mặc Kinh Chập nghe ù ù cạc cạc:

- Tông chủ làm ơn nói câu gì mà ta hiểu được, mấy lời này thâm sâu quá, ta không hiểu.

Tông chủ hỏi:

- Ngươi thấy trước mặt chúng ta có cái gì?

Mặc Kinh Chập trợn to mắt nói:

- Không có, chẳng có gì cả.

Gã đã nhìn thật kỹ nhưng trống không chẳng có gì, không có gì.

Tông chủ cười nói:

- Không, có đấy, có một gốc cây ăn quả.

Mặc Kinh Chập bồn chồn, định bảo là không có nhưng rồi gã dụi mắt không tin được, trước mặt trống rỗng vậy mà chớp mắt một cái thật sự thấy thân cây mọc.

Mặc Kinh Chập cảm thấy cảnh này rất kinh người:

- Tông . . . tông chủ, thật sự có, sao có được?

Trống rỗng tạo vật?

Muốn gì có nấy?

Hay là mắt gã bị bệnh, gián tiếp mù rồi?

Tông chủ kinh ngạc hỏi:

- Có cái gì?

Mặc Kinh Chập chỉ một chỗ:

- Thì cây ăn quả, thật sự có cây!

Nhưng khi Mặc Kinh Chập quay đầu lại thì cây ăn quả đã mất, đột nhiên biến mất.

- Tông chủ, chuyện gì thế này? Mới nãy rõ ràng có cây ăn quả mà sao chớp mắt biến mất rồi?

Mặc Kinh Chập dám thề với trời là lúc nãy thật sự có, tuyệt đối không nhìn lầm.

Tông chủ cười nói:

- Biến mất? Không biến mất, cây ăn quả có tồn tại hoặc không đều không có gì khác nhau. Hiện giờ ngươi ở bên cạnh ta, là tồn tại, nhưng nay ngươi không tồn tại.

Mặc Kinh Chập mắt tròn mắt dẹt, phát hiện mình thông minh trí tuệ nhưng không hiểu nổi ý của tông chủ.

Là vì gã quá ngốc hay tông chủ đang lừa gã?

- Tông chủ, ta . . .

Mặc Kinh Chập tạm thời không có lời nào để nói, thậm chí không biết nên nói cái gì. Tông chủ nói gã không tồn tại, vậy chẳng phải là bây giờ gã không tính là con người?

- Tông chủ, nói đi, ta tồn tại, mau xem ta là thật tồn tại được không!

Tông chủ vui mừng nói:

- Xem ra ngươi đã lĩnh ngộ được, tốt lắm. Nào, đừng nói gì nữa, cùng bản tông chủ nằm xuống, tĩnh tâm, chúng ta cùng cảm nhận sự bình yên.

Mặc Kinh Chập hoang mang vì lời nói và việc làm của tông chủ, hoặc nên nói là bị dắt mũi.

Gã ngoan ngoãn nằm xuống, không nói một câu, cảm nhận cái gọi là bình yên mà tông chủ nói.

Mặc Kinh Chập, thông minh trí tuệ, không có lý nào gã không cảm nhận được sự bình yên mà tông chủ nói.

Hôm sau.

Vực ngoại giới không yên ổn.

Đông đúc kẻ xâm nhập kéo đến, rất hỗn tạp, rải rác rộng, muốn tìm ra hết là không thể nào.

Biển lửa nổi lên bốn phía, vô số người lặng lẽ chết trong tay kẻ xâm nhập.

Kẻ xâm nhập đối với Lâm Phàm là điểm có thể tùy tiện lấy, còn với người vực ngoại giới thì họ cường đại vô địch.

Có lão tổ thế lực lớn đụng độ với kẻ xâm nhập, ngang sức ngang tài, hai bên bị thương, bình ổn cuộc chiến tranh.

Kẻ xâm nhập gặp tình huống này thì giận điên lên muốn giết hết.

Lão tổ thế lực lớn thì sợ hãi, thực lực của đối phương rất khủng bố, hơn nữa kẻ xâm nhập cùng đẳng cấp như vậy nhiều không đếm xuể, các lão tổ lo lắng về sau không thể ngăn cản.

Tri Tri Điểu bay lượn vực ngoại giới, mang theo nội dung mới nhất rải rác các nơi.

Một góc nào đó.

Một đám kẻ xâm nhập dựng lều nghỉ tạm.

Bọn họ buông xuống nơi này, việc ưu tiên là mở ra Không Gian Thần Trụ, mở đường hầm không gian để càng nhiều người đi qua đường hầm đến vực ngoại giới.

Chợt vang tiếng rít gào xé trời:

- Đồ khốn nạn!

Cây cối bốn phía đung đưa xào xạc.

Một nữ nhân mặc váy dài, sắc mặt âm trầm nhìn bài viết trong Tri Tri Điểu, tức giận đến nỗi ngực phập phồng lên xuống:

- Dân bản xứ đáng giận, dám nhục nhã vô thượng lão tổ của nhà ta!

Nhóm kẻ xâm nhập này đều là tìm đến nhau, tập hợp lại một chỗ.

Kẻ xâm nhập khác lại gần tò mò hỏi:

- Ha ha, xảy ra chuyện gì làm ngươi tức giận đến thế?

Nữ nhân ném bài viết Tri Tri Điểu ra ngoài:

- Các ngươi tự xem đi, dân bản xứ này dám nhục nhã vô thượng lão tổ nhà ta, thật là tội đáng muôn chết, chết cũng chẳng đáng tiếc!

Đám người kinh ngạc hỏi:

- Có chuyện như vậy?

Dân bản xứ nơi này làm sao biết được?

- Cái gì? Thiên Hậu đại nhân của nhà ta cũng có tên trong này? Cái tên chết tiệt!

- Vô thượng lão tổ nhà ta cũng có tên, bị người nhục nhã như thế này, chúng ta làm sao nhịn được! Phải bắt dân bản xứ đó trả giá đắt!

- Các ngươi xem khúc này, tên đó ngông cuồng đến nỗi kêu chúng ta đi tìm hắn!

Bọn họ ôm tâm tính chuyện chẳng liên quan mình, nhưng khi dính dáng đến vô thượng lão tổ của mình thì họ không ngồi yên được.

Vô thượng lão tổ là tín ngưỡng của họ, sao cho phép dân bản xứ nho nhỏ nhục nhã.

Có kẻ xâm nhập cảm giác sự việc không đúng:

- Chờ chút! Các ngươi có nghĩ đến không? Rõ ràng đối phương muốn dụ chúng ta đi qua, có lẽ định bắt trọn ổ.

Đám người nghe vậy bình ổn lại sóng lòng kích động.

- Ừ, có lý.

- Có lý con khỉ! Vực ngoại giới mạnh nhất chỉ đến Đạo cảnh đỉnh, hắn có bản lĩnh gì đối mặt với chúng ta?

- Nói có lý, không nên hèn, ta cho rằng các vị hãy cùng nhau tiến lên giết chết dân bản xứ!

Những kẻ xâm nhập này không biết trước đó một trăm lẻ ba vị đồng bào đi gây sự rồi bị đối phương chém giết.

Nếu bọn họ biết chuyện chắc sẽ không có nghĩ như trên.

- Tốt, ta đồng ý, tuyệt đối không cho phép ai nhục tổ!

Nhóm kẻ xâm nhập này thề thốt, bọn họ vốn rời xa đường chết nhưng giờ điên cuồng thăm dò lằn ranh giới hạn.

Một nơi khác.

Có kẻ xâm nhập biết chuyện đã xảy ra lúc trước.

- Vực ngoại giới này có dân bản xứ có thể lấy mạng của chúng ta, giờ hắn đang dụ chúng ta đi qua.

Khi bọn họ biết tin một trăm lẻ ba vị buông xuống bị giết thì hết hồn, như gặp quỷ.

Ở trong mắt họ thì chuyện này không thể nào, nhưng nó thật sự xảy ra.

- Đáng giận, biết rõ vị trí của dân bản xứ nhưng không thể chém giết, đáng hận!

- Không thể loạn, nếu để dân bản xứ này được như ý muốn thì không tưởng tượng nổi hậu quả, phải nhẫn nại. Chờ người của chúng ta từ đường hầm không gian đến đây là có thể trực tiếp lấy mạng của dân bản xứ đó.

Tu vi của dân bản xứ này rõ ràng mạnh mẽ hơn bọn họ, đã biết rồi còn cứng đầu nghênh đón chẳng khác nào đồ ngốc.

Tuy bọn họ cuồng vọng nhưng cũng có trí thông minh.

Bình Luận (0)
Comment