- Lâm phong chủ thấy sao? À phải rồi, Lâm phong chủ đã giết nhiều kẻ xâm nhập, nhưng chắc ngươi cũng phát hiện là bọn họ chỉ đến dựng Không Gian Thần Trụ, tương lai sẽ có kẻ địch càng mạnh tìm đến. Ngươi giết nhiều như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
Vạn Quật lão tổ nhìn Lâm Phàm chằm chằm, tuy chưa tiếp xúc sâu nhưng nàng đã nhìn ra tên này rất quan tâm tông môn, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn tông môn bị người hủy diệt. Miễn đầu óc tỉnh táo sẽ biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Lâm Phàm gật gù:
- Ừ, rồi sao nữa?
Vạn Quật lão tổ nói có lý, mấy điều này hắn đều biết, tiếp theo thế nào?
Lâm Phàm rất muốn biết Vạn Quật lão tổ nói nhiều như vậy thật ra muốn biểu đạt cái gì.
Vạn Quật lão tổ ngây ra:
- A?
Tên này rốt cuộc có ý gì? Hoặc là không nghe vào tai lời nàng nói?
Khuôn mặt Vạn Quật lão tổ nghiêm túc hỏi:
- Lâm phong chủ cho rằng ta đang khuếch đại sự việc?
Lâm Phàm mỉm cười hỏi lại:
- Không, ngươi nói đều là sự thật, bản phong chủ chỉ muốn biết là ngươi nói nhiều như vậy rồi liên quan gì với bản phong chủ?
Hắn thật sự không thèm để kẻ xâm nhập vào mắt.
Người không tự tin vào tu vi của mình như Vạn Quật lão tổ mới kéo bè kéo lũ, cố gắng sống sót trong nguy cơ.
Vạn Quật lão tổ cau mày, hơi bất mãn, cảm giác đang đàn gảy tai trâu, đã nói nhiều vậy mà hắn không rõ ràng sao?
- Lâm phong chủ, sao không liên quan đến ngươi được? Ngươi giết nhiều kẻ xâm nhập, tương lai sẽ là mục tiêu hàng đầu của họ. Với thực lực của Lâm phong chủ tuy có thể tự bảo vệ mình, nhưng tuyệt đối không bảo vệ tông môn được, nên hợp tác với ta mới được một tia hy vọng.
Nàng hy vọng liên lạc tất cả người có thể chiến, cùng nhau chống cự kẻ xâm nhập.
Tuy quan hệ giữa nàng với Lâm phong chủ không thân thiết hay tốt đẹp gì, nhưng thực lực của hắn rất lợi hại.
Lâm Phàm hỏi:
- Sao ngươi biết ta không thể bảo vệ tông môn?
Hai đệ tử canh giữ sơn môn gật đầu đồng ý:
- Đúng rồi, có sư huynh ở thì không ai dám chọc vào tông môn chúng ta.
- Ừ ừ, có sư huynh là an toàn nhất!
Bọn họ tôn sùng Lâm Phàm đã đến mức độ mù quáng.
Vạn Quật lão tổ nhắc nhở:
- Lâm phong chủ, tốt nhất đừng quá tự tin, ngươi chưa thấy thực lực của đối phương, nếu thấy rồi sẽ không nghĩ như vậy.
Vạn Quật lão tổ cho rằng Lâm phong chủ chưa thấy cường giả thật sự, tự tin quá mức.
Lâm Phàm dửng dưng như không:
- Ha ha, cô nương Vạn Quật nói sai rồi, bản phong chủ chưa bao giờ tự tin quá mức, nếu thật sự tự tin thì sẽ không chỉ có bấy nhiêu. Còn về cường giả mà ngươi nói thì bản phong chủ thấy chỉ có thế thôi, nếu dám đến sẽ bảo đảm cho chúng có đến không về.
- Ngươi . . .!
Vạn Quật lão tổ cảm giác tên này là cục đá trong hầm cầu, vừa cứng vừa hôi, còn là loại không đến lúc nguy cấp không biết hối hận.
Lâm Phàm lắc đầu thở dài:
- Được rồi, ngươi đi mau, bản phong chủ nhìn ngươi là ngứa tay muốn đánh. Còn về cường giả với không cường giả đều chỉ là ngón út với bản phong chủ. Ài, không trách được ngươi, tất cả chỉ vì thực lực của ngươi quá yếu, bẩm sinh sợ hãi những cường giả này.
Biểu cảm đó, bộ dạng đó làm Vạn Quật lão tổ tức giận muốn đánh người, nàng chưa từng gặp ai vô sỉ đến vậy.
Vạn Quật lão tổ mệt mỏi không muốn nói nữa:
- Lâm phong chủ, đã đến nước này rồi thì ta không nói gì thêm, chỉ hy vọng đến khi đó Lâm phong chủ đừng hối hận.
Đối phương đã không nhận tình thì Vạn Quật lão tổ lười nói nữa.
Đằng Đế đã hồi sinh, lực lượng phe nàng lại tăng lên, tuy chưa quá mạnh nhưng đã mạnh hơn lần đầu tiên gấp vô số lần.
Liên lạc với mười hai thần thú không quá tốt đẹp nhưng ít ra còn hy vọng xoay vần.
- Sẽ không hối hận, nghĩ tình quen biết, bản phong chủ cho ngươi một cơ hội. Tương lai tổ chức gì đó của ngươi sắp bị người tiêu diệt thì có thể tìm đến bản phong chủ, bản phong chủ miễn phí giúp một lần, xem như đáp lại hôm nay ngươi đến lôi kéo bản phong chủ.
- Nhận lấy!
Lâm Phàm bẻ một miếng từ cửa đá ném qua, đừng đòi tín vật hay bảo bối gì từ tay hắn, tiếc không nỡ cho ả đàn bà này, nên đành tặng đối phương một góc nhỏ cửa đá.
Vạn Quật lão tổ nhận lấy hòn đá, biểu tình phức tạp, bất đắc dĩ, sau đó bật cười nói:
- Được rồi, hy vọng sẽ có ngày đó.
Vạn Quật lão tổ không thèm để ý hòn đá, nhưng chờ tương lai khi tông môn của tên này bị diệt nàng sẽ lấy nó ra cho hắn sám hối về quá khứ ngu xuẩn của hắn.
Tranh đấu vĩnh viễn không muộn, chờ xem khi nào đối phương sẽ tỉnh ngộ lại.
Vạn Quật lão tổ ôm quyền, rời đi:
- Lâm phong chủ, cáo từ!
Vạn Quật lão tổ rất thất vọng, tuy mâu thuẫn nhiều với tên này nhưng trước điều phải trái thì nên biết lựa chọn thế nào.
Khiến nàng thất vọng là đối phương không có ý nghĩ đó.
Đệ tử trông giữ sơn môn bình phẩm:
- Sư huynh, người này lên mặt dữ.
Lâm Phàm cười nói:
- Ếch ngồi đáy giếng, luôn cho rằng chúng ta yếu. Các ngươi nói xem chúng ta có yếu không?
Hai người la lên:
- Sao chúng ta yếu được chứ sư huynh, chúng ta lợi hại nhất!
Bảo bọn họ yếu thì họ không phục.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, sau này đừng sợ, chờ hôm nào sư huynh tìm được người quen cũ, lấy thứ có thể khởi tử hồi sinh sẽ chừa lại cho hai ngươi, bảo đảm không chết được.
Một người há hốc mồm khó tin nhìn sư huynh:
- A? Thật hả sư huynh?
Bốp!
Người bên cạnh vỗ đầu chó của gã:
- Nói cái kiểu gì, đã bao giờ sư huynh lừa ai? Về sau mà còn nghi ngờ sư huynh nữa là ta đánh ngươi!
Đệ tử bị vỗ đầu rụt cổ lại, dè dặt nói:
- Ta biết sai, hỏi thôi mà.
Lâm Phàm cười bước đi, các đệ tử trong tông môn thật tốt.
Xem ra Vạn Quật lão tổ có hoạt động, không yên phận, đang tổ chức người.
Lâm Phàm biết sẽ có cao thủ mạnh hơn buông xuống, nhưng vậy thì sao? Hắn không thèm để vào mắt.
Đến thì cứ đến, sợ gì ai.
Vô Địch phong.
Một đoàn sáng vàng bao phủ toàn thân Thanh Oa, trong ánh sáng vàng như có ngọn lửa rực cháy.
- Kẻ bỏ mạng mãi không đến ức hiếp mình, phải chăng biết mình đang liều mạng tu luyện?
Thanh Oa tỏ vẻ nghi ngờ, cảm giác kẻ bỏ mạng khác xưa.
Trước kia hắn hay khi dễ nó, giờ rất ít gặp, nếu không phải tên kia ngẫu nhiên còn nhìn nó thì nó sẽ tưởng rằng kẻ bỏ mạng không yêu nó nữa.
Thanh Oa có nhiều thủ đoạn, trừ Lâm Phàm ra có lẽ nó là tồn tại tăng tiến tu vi mau nhất.
Dù là Vạn Quật lão tổ cũng kém xa nó, dù sao theo tình huống tu luyện của bản thân thì nàng không sánh bằng nó.
- Đạo cảnh, lại bắt đầu đi trở về khởi điểm.
Thanh Oa ngưng tụ lực lượng, trực tiếp trùng kích.
Nó không phải tay mơ, quen thuộc cảnh giới, không cần lo tẩu hỏa nhập ma hay vấn đề gì.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thân hình Thanh Oa gầy yếu, dù trải qua tay nó bồi dưỡng đặc biệt, mạnh mẽ hơn thân thể ếch gấp mấy trăm lần, mấy ngàn lần thì vẫn không cách nào so sánh với thể Đạo cảnh thật sự.
Đây là yếu ớt bẩm sinh.
- Chó chết, nếu để ta biết là tên khốn nào đánh bản Oa Sư vào thân thể này thì sẽ cho ngươi biết tay!
Thanh Oa không cam lòng, nếu là con trăn hay con chó đều tốt hơn thân thể ếch gấp trăm ngàn lần.
Trong người ếch vang tiếng sấm nổ, không dẫn đến dị tượng kinh người gì, lấy bản thân làm thiên địa, dị tượng sinh thành trong người.
Đây là pháp môn tu luyện rất cao đẳng, khi nó là con người đã tu luyện công pháp này.
Lần này dùng cách đặc biệt lần đầu tiên, đi con đường chưa từng đi qua.
- Sơ kỳ, trung kỳ, đỉnh, bước vào Đạo cảnh là đến đỉnh!
Trong đôi mắt to cỡ hạt đậu của Thanh Oa rực cháy lửa Đạo cảnh.
Trực tiếp vượt qua một bước dài.
Nhưng thế này chưa đủ.
Đan dược tuyệt thế mà nó lén luyện chế đang bay quanh người rồi hòa vào thân thể, trải nền móng.
- Phù!
Thanh Oa đứng thẳng người, há mồm thổi luồng hơi hỗn đục ra, luồng hơi bay lên cao, liên miên như thác nước đổ ngược.
Thanh Oa cảm thán:
- Cực khổ vất vả, hao hết tài sản, rốt cuộc thì đi đến bước này.
Thanh Oa cảm thán, mệt quá, đuối.
Bực tức mấy vạn năm, ngày qua ngày, năm này sang năm khác góp nhặt tài liệu, luyện chế đan dược, tiếp đó khô khan rèn luyện đan dược, dung hợp nhiều đan dược hơn, rốt cuộc nhìn thấy tương lai.
Thanh Oa giấu viên đan dược này đã mấy ngàn năm, luôn cất chứa không nỡ dùng chỉ vì chờ khi tu vi đến Đạo cảnh mới dùng nó.
Dù bị kẻ bỏ mạng bắt chẹt hay trấn lột nó vẫn không lấy ra.
Thanh Oa cười tươi:
- Bước đầu có thực lực, cảm giác này thật tuyệt.
Lá bùa sau lưng quá âm hiểm, Thanh Oa không dám nói thành tiếng, chỉ có thể nhủ thầm trong bụng.
Đối với Thanh Oa thì không thể biểu hiện thực lực ra ngoài, phải ẩn giấu, điệu thấp.
Giả heo ăn cọp mới là lẽ phải.
Thanh Oa không dám tưởng tượng nếu bị kẻ bỏ mạng biết tu vi thật của nó thì sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp gì.
- Hưm?
Tim Thanh Oa bỗng đập nhanh, lỗi một nhịp.
- Cửu Hoang Nhãn!
Thanh Oa nhìn phía xa, trong mắt lấp lóe tia sáng xanh.
Đây là thần thông thiên phú của nó, thần thông khắc trong linh hồn, dù thay đổi thân thể cũng không tan biến.
Mắt nó phản chiếu mấy luồng sáng kéo cái đuôi dài từ trên trời giáng xuống.
- Không Gian Thần Trụ liên kết, rốt cuộc đến.
Cách thật xa, không biết xa bao nhiêu ức dặm, nhưng mọi thứ không thể tránh khỏi Cửu Hoang Nhãn của nó.
- Chết tiệt, nỗi sợ chưa từng có.
Thanh Oa cúi mặt xuống, không muốn nói nhiều.
Lần đầu tiên nó cảm giác nguy cơ ép sát đến vậy.
- Tông môn, rốt cuộc tới rồi . . .
Một người tơi tả còn hơn ăn mày xuất hiện ở ngoài tông môn.
Gã chống gậy, mặt lấm lem tro bụi, quần áo rách rưới.
Vân Tiêu trải qua vô vàn hiểm trở rốt cuộc về với tông môn.
Gã chín chết một sống chạy thoát khỏi tay kẻ xâm nhập, dọc đường đi không dám giữ cho bề ngoài trông ra hình dáng con người.
Gã phục rồi, không muốn nói nhiều, chỉ mong về tông, hưởng thụ cuộc đời yên bình.
Vân Tiêu thấy hai người từ xa đi đến, đó là sư đệ trung thực của gã.
- Ủa? Vương sư đệ, Huyền sư đệ!
Là Vương Thánh Khang và Huyền Thanh.
Vân Tiêu đang định lên tiếng thì nghe hai người nói chuyện, làm gã khép miệng lại.
Huyền Thanh bất đắc dĩ nói:
- Ài, khi nào sư huynh mới về đây? Ta nhớ sư huynh quá.
Vương Thánh Khang kiên định niềm tin nói:
- Hừ, chắc chắn sư huynh chờ lúc ở đỉnh cao nhất mới về. Ngươi đừng bị Lâm phong chủ làm chiết phục, chúng ta là người của sư huynh, chắc chắn sư huynh sẽ phong cảnh, uy hiếp thiên địa, với khí thế bá đạo nhất trở về tông môn. Chúng ta chỉ cần giữ gìn Vân Tiêu là tốt rồi.
Huyền Thanh nói:
- Nhưng nhiều đệ tử của Vân Tiêu phong chúng ta rời đi rồi.
- Đi thì đi, tóm lại chúng ta không đi, chờ sư huynh trở về sẽ làm mọi người giật mình, ta tin tưởng sư huynh, còn ngươi?
- Ta cũng tin, nên ta luôn chờ Vân Tiêu sư huynh.
Hai người đi ngang qua Vân Tiêu, không nhận ra kẻ dơ bẩn trước mắt là Vân sư huynh trong lòng họ.
Cổ họng Vân Tiêu như bị thứ gì chặn lại, có lời muốn nói nhưng không thốt thành lời.
Vân Tiêu nhìn hai người dần đi xa, biểu tình giãy dụa.
Vân Tiêu cúi đầu, mếu máo:
- Ta . . . ta . . .
Sao có thể như vậy? Vì sao đặt hy vọng lớn như vậy vào gã?
Nếu gã trở về với bộ dạng này thì chẳng phải là khiến bọn họ thất vọng?
Vân Tiêu nghiến răng:
- Khốn kiếp, tức chết người!
Vân Tiêu dứt khoát quay đầu rời khỏi đây.
Gã không chịu nổi mất mặt, chỉ đành cố gắng hơn.
Đặc biệt khi hai sư đệ ôm hy vọng lớn như vậy, vì tranh một hơi, gã phải bước tiếp.
Sư đệ, các ngươi giỏi lắm, sư huynh trở lại nhưng bị các ngươi buộc đi rồi đây.