Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 933 - Chương 933: Đứa Nào Đánh Lén Chúng Ta

Chương 933: Đứa nào đánh lén chúng ta Chương 933: Đứa nào đánh lén chúng ta

Vương Thánh Khang ngừng bước, nghi hoặc hỏi:

- Này Huyền Thanh, mới rồi ngươi có cảm giác là hình như có ai rất quen thuộc ở bên cạnh chúng ta không?

Vương Thánh Khang giương mắt nhìn phía xa, bóng dáng hơi bi thương dưới ánh nắng kia rất quen.

Huyền Thanh ngơ ngác nói:

- Có đâu, bóng dáng quen thuộc nào?

Sao Vương sư huynh trở nên đồng bóng rồi?

Huyền Thanh hỏi khờ:

- Sư huynh đừng nói là tên ăn mày rách rưới tả tơi kia là người quen của chúng ta nhé? Đừng giỡn, tuy chúng ta lăn lộn chẳng bằng ai nhưng không quen ăn mày bao giờ.

Huyền Thanh bật cười, không để ý người quen thuộc mà Vương Thánh Khang nói, sao mà quen biết được.

Vương Thánh Khang gật gù:

- Cũng đúng.

Bọn họ là đệ tử của Vân Tiêu phong, chỉ đứng sau Vân Tiêu sư huynh, sao mà quen với ăn mày chứ.

Nhưng bóng lưng của kẻ ăn mày rất quen mắt, cảm giác giống như khi ở cùng Vân Tiêu sư huynh.

Vương Thánh Khang cau mày nhìn bóng dáng phía xa dần khuất mắt, gã có cảm giác khó tả:

- Tuy là vậy nhưng vẫn thấy là lạ.

Vương Thánh Khang lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, có lẽ chỉ là tưởng tượng.

- Buồn quá đi.

Vân Tiêu cúi gằm mặt khóc ròng, không phải giọt lệ kích động mà vì gã chưa từng nghĩ có người ôm hy vọng lớn như vậy về gã.

Nỡ lòng nào!

Hãy để ta giống như sâu lười, như kẻ vô dụng ở lì trong tông môn hưởng phúc, sống cuộc đời nằm ì một chỗ, há mồm chờ cơm.

Nỡ lòng nào đặt hy vọng lớn như vậy vào ta.

Vân Tiêu nghĩ đến đây cảm giác áp lực trên người thật lớn, lưng gã càng còng xuống, càng tiều tụy, bi thương khó tả.

Mật thất.

- Dám nói bản phong chủ không bảo vệ tông môn được, đùa, điểm trong tay thì không có gì là bản phong chủ không thể làm.

Lâm Phàm ngồi trong mật thất, không thèm để bụng lời nói của Vạn Quật lão tổ.

Hắn giết hàng ngàn kẻ xâm nhập, điểm nhiều như biển.

Từ lúc ban đầu đến bây giờ Lâm Phàm chưa xem điểm, chủ yếu là sợ con số quá khủng bố, với năng lực của hắn sợ đếm nhầm hoặc trái tim không chịu nổi bay bổng lên mây.

Điểm: 348050015.

Khi thấy số điểm này thì ngón tay Lâm Phàm ấn mạnh xuống đất, mặt đất nứt rạn bốn phương tám hướng.

Tim của hắn đập rất nhanh, siêu kích động.

Ba ức bốn ngàn vạn điểm, đặt ở trước kia là con số mà hắn không dám tưởng tượng, giờ kẻ xâm nhập mang đến số điểm dày như vậy cho hắn.

- Mới chỉ giết vài người thôi.

Nếu giết hết kẻ xâm nhập thì số điểm lên đến mức khủng khiếp cỡ nào? Lâm Phàm không tưởng tượng nổi.

Nhưng Lâm Phàm đã rất thỏa mãn, có thể tích lũy nhiều điểm như vậy trợ giúp rất lớn cho tăng tiến nội tình.

Hắn lục tìm trữ vật giới chỉ thu gom được, bên trong có nhiều thứ tốt, đương nhiên thứ hữu dụng duy nhất với hắn là công pháp, thứ khác không lọt vào mắt, hoặc nên nói là không cần thiết.

Tìm tìm!

Lục lục!

Đan dược, một đống thứ linh tinh đều ném sang một bên.

Lâm Phàm cần công pháp nhất.

- Công pháp quái quỷ gì đây? Không phải ngạnh công, rác rưởi.

Bên trong có vài thứ vô cùng quý giá với người khác, nhưng Lâm Phàm không muốn xem, cảm thấy nhìn một cái làm chậm trễ thời gian tìm công pháp của hắn.

- Ưm, Thiên Thần Đoàn Châm Công.

Có chút thu hoạch, tạm thời tìm được một môn ngạnh công.

Những công pháp chơi hiệu ứng đều không lọt vào mắt xanh của Lâm Phàm, hắn cho rằng tu luyện chúng chỉ uổng công.

Tu luyện ngạnh công, lấy lực lượng thuần khiết nhất nghiền áp tất cả, vậy mới sướng.

Lâm Phàm lục tìm đến cuối cùng chỉ được hai mươi mấy môn công pháp.

Lâm Phàm bất đắc dĩ:

- Đáng tiếc, nhiều trữ vật giới chỉ vậy mà chỉ có hai, ba mươi môn ngạnh công.

Không phải trong kẻ xâm nhập bị hắn đập chết ít ai tu luyện ngạnh công, mà vì hiếm có người nào mang công pháp theo bên mình.

Lâm Phàm đặt mớ công pháp ở trước mặt, điều chỉnh tâm thái xong chuẩn bị tu luyện.

Lâm Phàm nhủ thầm:

- Thăng cấp!

[Tiêu hao một trăm tám mươi vạn điểm.

Thiên Thần Đoàn Châm Công (nhất trọng)

Đặc tính: Đâm xuyên, một kích giết ngay.]

Công pháp nhóm kẻ xâm nhập tu luyện không khác nhiều với bên bọn họ, phẩm chất không làm người quá giật mình, nhưng xem như công pháp đỉnh cao trong vực ngoại giới.

Muốn đụng phải công pháp mạnh tột đỉnh như Cấm Thể, Thủy Ma Kinh quá khó khăn, gặp được một cái toàn nhờ vào cơ duyên.

Hơn nữa hồng kim rút thưởng không quá khiến người vừa lòng, Lâm Phàm đang tích lũy vận may, chờ tích trữ đến mức nào đó sẽ một hơi rút thăm hết, hắn không tin sẽ không rút được gì.

- Thăng cấp!

Hiện giờ số điểm hao phí chỉ bằng một cọng lông trâu so với điểm hắn có được, không cần quan tâm.

- Thăng cấp!

Lực lượng khuếch tán trong thân thể, cảm giác quen thuộc khiến người sung sướng, nhưng chuyển hóa thành nội tình rất ít ỏi.

- Mợ nó, mệt chết người. Sau Đạo cảnh không có đường để đi, bản phong chủ không tin!

Liên tục thăng cấp, lực lượng trong người dao động như sóng triều.

Tích ít thành nhiều, những công pháp này tuy không phải loại đỉnh nhất nhưng là công pháp đỉnh cao nhất vực ngoại giới hiện giờ, thậm chí cao vượt mức chút xíu.

Nội tình tăng từ từ, chỉ cần hắn cố gắng chắc chắn sẽ đến đẳng cấp viên mãn.

Khi đó đẩy một phát bước vào cảnh giới cao hơn.

Vực ngoại giới.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vang tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Có luồng sáng từ trên trời giáng xuống đất, bụi bốc lên mù mịt.

Không Gian Thần Trụ mở ra, bắt đầu có kẻ xâm nhập đến.

Trong tro bụi vang lên giọng nói:

- Không khí vực ngoại giới thật hỗn tạp, khó hít vào xoang mũi.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Âm thanh như sấm sét nổ vang trên hư không.

Đây là cường giả thật sự, cường giả đến từ thượng giới, mạnh hơn Đạo cảnh nhiều.

Phập!

Trong tro bụi có tiếng trầm đục.

- Chuyện gì xảy ra? Ta mới xuống dưới mà sao đã bị thương?

- Đứa nào đánh lén ta?

Người buông xuống hoảng loạn kêu lên, hoang mang không biết xảy ra chuyện gì.

Có người ọc bãi máu, vội lấy đan dược ra nuốt vào mới khỏe một chút.

Tro bụi tán đi lộ ra khuôn mặt thật.

Cường giả của kẻ xâm nhập toàn thân rách rưới như xơ mướp, có vài vết thương sâu hoắm, nhưng nhờ chữa trị nên đã kết sẹo, máu tươi ngừng ứa ra.

- Trời ạ, chuyện gì thế này? Từ đường hầm không gian lại đây mà sao gặp chuyện như vậy rồi? Nhị Vân, ngươi đâu rồi?

Gã đến vực ngoại giới còn mang theo nô bộc, tu vi không yếu, kém hơn người khác chút xíu.

Khi gã quay đầu lại thì xung quanh không một bóng người, nô bộc biến mất ngay trước mắt gã.

Gã chợt phát hiện dưới đất có bóng đen, cái bóng càng lúc càng to ra, từ trên trời rơi xuống.

- Hửm?

Gã không biết thứ này là gì, vụt ngẩng đầu lên.

Không phải thứ nguy hiểm, cũng không có ai đánh lén, nhưng khi thấy rõ hình dáng vật đó thì gã ngây ra, nhấc chân lùi ra sao.

Lộp bộp!

Một đống thịt rớt xuống đất, ruột, nội tạng phơi đầy đất.

- Nhị Vân?

Nam nhân nhận ra đống thịt nát kia là nô bộc của mình. Nhưng sao có thể chứ?

Bước vào Không Gian Thần Trụ, khi đến đây gã bị thương một chút, còn nô bộc thì còn lại đống thịt, chuyện này không thể nào xảy ra được.

Mặt nam nhân bỗng trắng bệch:

- Có khi nào đường hầm không gian xảy ra vấn đề? Vì tu vi của mình không đủ, khi vào trong thì thần thức, ý niệm đều ngủ say, mình có thể sống sót đi ra đều nhờ may mắn.

Nghĩ đến đây gã cảm giác đã dạo qua cửa quỷ một vòng.

Nhưng không có lý nào, Không Gian Thần Trụ là thần khí mở đường hầm không gian, thành viên tiên phong cũng thành công mở ra Không Gian Thần Trụ, đã xảy ra chuyện gì sao?

Không nghĩ ra, nhưng chắc chắn có chuyện lớn, nếu không thì đã chẳng có trục trặc này.

Các nơi vực ngoại giới.

Cường giả buông xuống vốn nên có thành viên tiên phong nghênh tiếp, nhưng xảy ra chuyện khủng bố, không có ai nghênh đón các cường giả.

Nhiều cường giả buông xuống thắc mắc, linh cảm xảy ra chuyện gì.

Đường hầm không gian trục trặc, nếu không bị hư hỏng thì đã không xảy ra chuyện như vậy.

Mấy ngày sau.

- Phù, sướng quá, toàn thân sung sức!

Tâm tình Lâm Phàm khá tốt, đã lĩnh ngộ hết hai mươi ba môn công pháp, bộc phát ra lực lượng siêu khủng bố.

Người bình thường có lực lượng cỡ này thì đã sớm đến Đạo cảnh đỉnh, nhưng Lâm Phàm thì còn thiếu rất nhiều.

Hơn nữa tu luyện những công pháp này tiêu hao hết ba ức điểm, con số khủng.

Lúc này, một con Tri Tri Điểu bay tới, thả tờ giấy xuống.

- Hưm? Xảy ra chuyện.

Lâm Phàm không ngờ trong thời gian mình bế quan đã xảy ra chuyện.

- Cường giả kẻ xâm nhập đến, lật đổ Hằng Thiên Vực, chiếm cứ một vực.

Khi đọc nội dung này Lâm Phàm giật nảy mình, hắn chưa đi Hằng Thiên Vực nhưng biết đây là thế lực lớn siêu hùng mạnh trong vực ngoại giới, giờ bị kẻ xâm nhập lật đổ, trở thành địa bàn của kẻ xâm nhập, khiến hắn rất bất ngờ.

Lâm Phàm kinh ngạc nói:

- Khoan, cường giả đến? Đi qua đường hầm không gian?

Có hai cây Không Gian Thần Trụ bị hắn lấy đi, lẽ ra nên bị trục trặc, sao giờ xem tình huống thì không có chuyện gì xảy ra? Không hợp lý.

Lâm Phàm đâu biết rằng vì hắn cướp mất hai cây Không Gian Thần Trụ khiến một nửa cường giả buông xuống chết đột ngột.

Lữ Khải Minh vội vã chạy lại, Tần Phong đi theo sau lưng gã.

Người sáng lập Hải Quân.

- Sư huynh, hắn đến tìm sư huynh.

Lữ Khải Minh luôn cố ngăn cản Tần Phong, gã biết người này là ai, thấy sư huynh xuất quan mới mang người tới gặp.

Tần Phong không nói nhiều, bi thương kêu lên:

- Lâm huynh, xảy ra chuyện!

Lâm Phàm mờ mịt, xảy ra chuyện liên quan gì đến ta?

Bình Luận (0)
Comment