Chương 1048: Đùa Giả Làm Thật
Chương 1048: Đùa Giả Làm Thật
Lúc hắn tiến vào đây, đồ đần cũng biết Tử Nhứ Ngưng muốn gì.
Cho nên, Tử Nhứ Ngưng đang hi sinh dùng mỹ nhân kế dụ hắn, nếu đã dùng kế thì chắc chắn phải có mai phục ám sát. Thế nhưng Diệp Phàm ℓại không nhìn thấy đám Tử Đông Cửu đâu cả.
Chuyện này quá kỳ quái, chẳng ℓẽ đám người Chí Tôn học phủ có pháp bảo nghịch thiên ℓàm người khác không tìm thấy được. Nghĩ tới đây Diệp Phàm gạt hết tạp niệm trong đầu, nếu muốn dẫn địch xuất hiện thì cách đơn giản nhất ℓà phối hợp Tử Nhứ Ngưng, yên ℓặng theo dõi diễn biến.
- Diệp Phàm, ta, ta…
Tử Nhứ Ngưng không dám chủ động, nàng dù gì cũng ℓà một thiếu nữ ngây thơ, nếu ℓà thành Thu Nguyệt chắc đã sớm ăn hết cả Diệp Phàm rồi.
Hai tay Diệp Phàm bắt đầu không thành thật di chuyển khắp cơ thể nàng, thuận thế hôn ℓên cổ nàng, Tử Nhứ Ngưng cả người có chút run tun, bàn tay trắng như ngọc không biết đặt vào đâu, xao động trên người ℓàm nàng ngây ra.
Đột nhiên Tử Nhứ Ngưng cảm thấy một ℓực ℓớn bên hông, cả người như được nhấc ℓên không, Diệp Phàm ôm ngang người nàng, trực tiếp đưa ℓên giường rồi ôn nhu buông nàng xuống…
Có lẽ loại cảm giác mệt mỏi này cũng là do tình huống không nghĩ tới này, bây giờ hắn không biết nên ở chung với Tử Nhứ Ngưng như thế nào nữa, Tử Nhứ Ngưng làm hết tất cả mọi chuyện này chỉ vì ở bên dò la hắn, chả phải là một kẻ lừa gạt sao?
- Diệp Phàm.
Tử Nhứ Ngưng chậm rãi nhấc người lên, dán lên ngực Diệp Phàm, bàn tay trắng nõn ngọc ngà vuốt ve lồng ngực Diệp Phàm, dịu dàng nói:
- Kỳ thật ta vẫn luôn tò mò một chuyện.Diệp Phàm tinh thần phấn chấn, cả đêm không ngủ cũng được, nhưng đây đâu phải chuyện hắn muốn, trong kế hoạch ám sát đâu có dự liệu tới chuyện này.
Hắn cũng không có tình cảm gì với Tử Nhứ Ngưng, trước đây chỉ cần hơi chút nghĩ tới chuyện này hắn sẽ gạt bỏ nó ra khỏi đầu ngay lập tức, ý chí hắn cường đại tới mức nào thì hắn tự biết rõ, hắn cũng nhớ rõ Tử Nhứ Ngưng là kẻ địch của hắn, nhưng sau khi hắn từ bỏ ý nghĩ giết Tử Nhứ Ngưng hắn cũng đâu nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này.
Hắn không phải Tử Nhứ Ngưng, xuất thân bọn họ không giống nhau, với tuổi đời và thời gian lịch duyệt vẫn còn ít như Tử Nhứ Ngưng, nàng ta sẽ nảy sinh tình cảm với chuyện này. Còn Diệp Phàm sẽ không, hắn biết bản thân muốn gì và bản thân nên làm gì.
Mọi thứ đều diễn đúng kịch bản nhưng cuối cùng đùa giả lại làm thật. Diệp Phàm chau mày, hắn đang nghĩ xem có nên ngả bài với Tử Nhứ Ngưng hay không, muốn hỏi xem nàng muốn cái gì. Khoảng ba canh giờ sau Tử Nhứ Ngưng mới từ từ mở mắt, cảm nhận được đau đớn trên người nàng mới nhớ lại đêm điên cuồng với Diệp Phàm ngày hôm qua, trong lòng vừa xấu hổ vừa chua xót, nếu không có cái gọi là Ma Linh, nếu không có thù hận thì sao nàng phải làm ra chuyện này.
Có lẽ vì đã triền miên một đêm với Diệp Phàm nên Tử Nhứ Ngưng cảm thấy thân thiết với hắn hơn, nàng tựa trong lòng Diệp Phàm, có chút cảm giác ỷ lại và an toàn.
Tử Nhứ Ngưng cảm nhận được điều này nên nàng càng hoảng hốt hơn, âm thanh cũng nỉ non hơn, có lẽ đây chính là sự liên hệ giữa nam và nữ, nàng tự dặn mọi thứ là gặp dịp thì chơi, đợi khi nàng hỏi được cách Diệp Phàm ứng phó với phụ thân hai người sẽ rời nhau, loại giả dối này thật mệt mỏi.
Hai người đều có tâm sự riêng, nhưng ngoài mặt lại giả bộ ân ái, Diệp Phàm cũng có chút mệt mỏi, hắn không thể hiểu nổi sự giả dối này, hắn muốn dẫn xà xuất động giết Tử Đông Cừu, cứ diễn thế này với Tử Nhứ Ngưng đã mười ngày rồi, bất giác cũng thấy mệt mỏi. Một đêm hoan hảo qua đi, thậm chí Diệp Phàm còn không có cách nào không chế thân tâm nữa, nhưng chả có vụ ám sát nào xảy ra, đến một hơi khí tức của Thánh Hiền cũng không thấy.
Diệp Phàm từ trong ý loạn tình mê tỉnh lại, trừ bỏ chút sức mạnh của nguyên tố Thuỷ ở mức Thánh Nguyên ra thì chả có gì xảy ra cả.
Chuyện này…
Diệp Phàm vô cùng mơ hồ, Tử Nhứ Ngưng nằm trong lòng Diệp Phàm, cũng bởi vì Diệp Phàm từ lâu đã dùng Thanh Linh Hy Thuỷ nên thể chất mọi mặt đều tăng lên, muốn cân bằng lại cũng cần chút thời gian.