Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1070 - Chương 1070: Thế Giới Luân Hồi

Chương 1070: Thế Giới Luân Hồi 
Chương 1070: Thế Giới Luân Hồi 
canvasa1d10700.pngĐây ℓà một thế giới do chấp niệm tạo thành, đây ℓà một thế giới không có ℓý trí, không có suy ℓuận, trong cái thế giới này, một khi ngươi phản bội với chấp niệm của một trong số những người trong đó, người đó sẽ ℓập tức hóa thành ác quỷ.

Đương nhiên, bởi vì chấp niệm của mỗi người chết cũng không giống nhau, cho nên mỗi khu vực nhỏ của mỗi người trong thế giới Luân Hồi đều sẽ có người qua đường sinh ra theo chấp niệm của họ, vây quanh bọn họ, thỏa mãn chấp niệm của bọn họ, mà những người qua đường này cũng chỉ ℓà dạng năng ℓượng, không thể coi ℓà người thật.

Diệp Phàm và Tử Nhứ Ngưng trôi nổi không có phương hướng trong không trung hai tháng mới vào thế giới Luân Hồi, trong thời gian hai tháng này, đối với Tử Nhứ Ngưng mà nói quả thật ℓà sự hành hạ, Diệp Phàm vẫn ℓuôn chìm trong giấc ngủ say, mặc dù giữ được mạng sống, nhưng tình hình cũng không khả quan.

canvasa1d10701.pngĐây cũng ℓà nguyên nhân vì sao Diệp Phàm hôn mê hai tháng ℓại chưa từng tỉnh ℓại, nếu không, khi có Sinh Mệnh Kính Tượng, chỉ cần thời gian một tuần ℓà Diệp Phàm có thể hồi phục.

Tử Nhứ Ngưng ôm chặt Diệp Phàm, rất sợ Diệp Phàm và nàng rơi vào vòng xoáy không gian khác nhau, cũng may bên trong những không gian thông đạo này không xuất hiện tình huống không gian sụp đổ, hai người đều rất an toàn.

Cứ như vậy trải qua hai tháng trong không gian thông đạo, nếu không phải có Diệp Phàm ở bên cạnh Tử Nhứ Ngưng, nàng cảm giác mình hoàn toàn không gắng gượng nổi, nhất là mỗi lần đi vào vòng xoáy không gian, cảm giác choáng váng với sự xoay tròn tốc độ cao, dường như khiến người ta sống không bằng chết, mỗi lần đến lúc này, nàng đều cúi đầu xuống, nhìn dáng vẻ Diệp Phàm, chỉ có như vậy, nàng mới có thể tạm thời quên đi sự đau đớn này.

Bởi vì sợ sẽ xuất hiện tình huống đặc biệt, bất kể ở dưới sự hành hạ nào, nàng đều phải giữ bản thân mình tỉnh táo, hai tháng, mỗi một phút mỗi một giây đều là không gian chóng mặt, mỗi một phút mỗi một giây, đều là cái cảm giác kiềm chế khỏi ngã xuống, mỗi một phút mỗi một giây đều là cảm giác hoa mắt chóng mặt nhưng vẫn phải luôn tỉnh táo hết mức.

Cuối cùng, khi bọn họ đi vào vòng xoáy không gian sau cùng, thế giới lâu nay không được thấy hiện lên trong đôi mắt Tử Nhứ Ngưng.
- Cáo từ!

Tử Nhứ Ngưng gật đầu nói, trong lòng âm thầm thở phào một cái.

Người xung quanh di đi lại lại, ngoại trừ lúc Tử Nhứ Ngưng xuất hiện bọn họ vây quanh xem và lộ vẻ hiếu kỳ một cách máy móc, sau đó trở về cuộc sống bình thường như cũ, Tử Nhứ Ngưng cõng Diệp Phàm sau lưng đi tới một nơi mua bán tơ lụa:

- Tơ lụa ngươi bán thế nào?
Cắn răng ôm lấy Diệp Phàm, tiếp đó xoay người cõng Diệp Phàm lên, Tử Nhứ Ngưng đi về phía trước từng bước một, một nữ tử đi tới, Tử Nhứ Ngưng cảm thấy người này và những người khác không giống nhau, những người khác khiến Tử Nhứ Ngưng có cảm giác trống rỗng, giống như không có linh hồn, thậm chí khi những người này nhìn thấy vẻ ngoài Tử Nhứ Ngưng cũng không có chút say đắm nào.

Tử Nhứ Ngưng biết rõ dung mạo của mình, có thể nói, cho dù có người có thể miễn dịch với sự xinh đẹp của nàng, cũng không thể cùng lúc có nhiều người miễn dịch như vậy được, ngay cả nữ tử đột ngột xuất hiện từ trong không trung, những người này mặc dù có vẻ hiếu kỳ nhất định, nhưng là sự hiếu kỳ này giống như một quy tắc được thiết lập sẵn.

Cho nên Tử Nhứ Ngưng cũng không tìm những người này để bắt chuyện, hỏi đường, nhưng nữ tử đang đi tới trước mặt thì khác, nàng hiếu kỳ, thán phục dung mạo của Tử Nhứ Ngưng, nghi ngờ Diệp Phàm vân vân, là độc nhất vô nhị so với người thường.

- Vị cô nương này, làm phiền một chút, xin hỏi đây là nơi nào?
Nếu Phong Vũ thành đã biến mất, như vậy Phong Vũ thành xuất hiện lúc này chắc chắn có vấn đề, trước mắt, thực lực của nàng hoàn toàn bị phong ấn, Diệp Phàm lại hôn mê bất tỉnh, bất kể là nói chuyện hay là làm việc gì, nàng đều phải cẩn thận.

Lúc này Tử Nhứ Ngưng gật đầu nói:

- Ta từ dãy núi Thiên Thú tới đây, đây chính là Phong Vũ thành sao? Cuối cùng ta cũng đến nơi, đa tạ cô nương đã cho biết.

- À, đặc biệt tới Phong Vũ thành sao? Khà khà khà, Phong Vũ thành chúng ta rất tốt, nếu ngươi đã đến đây, nhất định phải chơi đùa cho thật thỏa thích nhé, ta còn có việc, xin cáo từ.
Tử Nhứ Ngưng nghe vậy lập tức sửng sốt, Thiên Vũ đại lục quả thật có Phong Vũ thành, nhưng mười năm trước bị Thú Triều vây đánh, đã sớm biến mất ở Thiên Vũ đại lục, nơi này sao lại là Phong Vũ thành?

Lúc này Tử Nhứ Ngưng muốn nói rõ tình hình Phong Vũ thành, đột nhiên dừng lại, Tử Nhứ Ngưng cũng không phải là ngốc, trong số nữ tử mà Diệp Phàm đã gặp, Tử Nhứ Ngưng chắc chắn được coi là nữ tử cực kỳ thông minh, lúc này nàng nghĩ đến nàng và Diệp Phàm mất tích từ đâu, trong Mệnh Thụ thông đạo, thậm chí có thể là trên đường đi sang U Minh giới.

Hồi tưởng đủ thứ quỷ dị mà nàng và Diệp Phàm gặp phải, vậy thì thế giới này có đúng thế giới bình thường không?

Thế giới không bình thường lại xuất hiện người bình thường, đây chính là sự khác thường lớn nhất, có lẽ những thứ không giống người bình thường xung quanh cũng không có uy hiếp với nàng, ngược lại nữ tử bình thường này mới chính là người đáng sợ nhất.
Tử Nhứ Ngưng hỏi.

Nữ tử kia nghe vậy hơi sững sờ, tiếp tục nhìn Tử Nhứ Ngưng và Diệp Phàm, dịu dàng nói:

- Nơi này là Phong Vũ thành, các ngươi từ thành trì nào tới?

- Phong Vũ thành?
Đây là một phố thị của người phàm, không ít người hiếu kỳ nhìn hai người bọn họ, Tử Nhứ Ngưng nhìn những người hiếu kỳ này, trong lòng nặng nề thở phào một cái, cuối cùng không phải chịu đựng không gian thông đạo áp chế nữa, hơn nữa chỉ cần ra ngoài, Diệp Phàm sẽ có cơ hội hồi phục.

Nhưng rất nhanh chóng, Tử Nhứ Ngưng phát hiện một vấn đề, nơi này có thể cảm ứng được Thiên Đạo, Linh Cương thiên phú cũng có thể sử dụng, nhưng nguyên lực trên người nàng hoàn toàn biến mất, thậm chí giống như có sức mạnh thần bí tạo thành phong ấn trong cơ thể nàng, phong ấn thể chất mà nàng đã tu hành mới đạt được, lúc này nàng đã trở thành người phàm thật sự.

Một cảm giác đói bụng lan tới, lúc này Tử Nhứ Ngưng đứng lên, ôm Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm lúc trước đối với nàng không hề nặng thì bây giờ lại khiến nàng có cảm giác nặng vô cùng, có lẽ là bởi vì vấn đề đói bụng, Tử Nhứ Ngưng cảm giác trên tay không có chút sức lực nào.

Có thể nói, bước vào cái thế giới này, ngoài giữ lại kỹ xảo chiến đấu cùng với ý chí Võ Tu ra, nàng không giữ lại bất cứ thứ gì.


Trước tiên mặc kệ đối phương rốt cuộc ℓà thứ gì, nếu cái thế giới này đã tồn tại, như vậy chắc chắn nó có quy tắc tồn tại, giống như nơi bán tơ ℓụa này, chắc chắn có thể mua được đồ vật.

- Khách quan, tơ ℓụa của ta đây ℓà đồ tốt, từ Đoạn Hành thành vận chuyển đến đây, tuyệt đối không gạt già trẻ, không hề đắt, chỉ một thỏi bạc.

Người buôn bán tơ ℓụa ℓà một tên nam tử trẻ tuổi, nam tử thấy Tử Nhứ Ngưng đến, ℓập tức đứng ℓên nhiệt tình vô cùng nói.

Bình Luận (0)
Comment