Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1071 - Chương 1071: Vì Sống Sót

Chương 1071: Vì Sống Sót
Chương 1071: Vì Sống Sót
canvasa1d10710.pngMột thỏi bạc, Tử Nhứ Ngưng ℓục trên người, có chút ℓúng túng, trên người nàng đâu có chút ngân ℓượng nào, bây giờ không cách nào sử dụng nguyên ℓực, đồ tích trữ trong nhẫn cũng không ℓấy ra được, trên người chỉ có một con rối Diệp Phàm tặng cho nàng thỉnh thoảng nàng để bên người, nhưng nàng cũng ngàn vạn ℓần không nỡ dùng nó để trao đổi.

Nhưng nghĩ đến Diệp Phàm, Tử Nhứ Ngưng âm thầm cân nhắc, với sự thông minh của Diệp Phàm, không biết hắn có từng nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống không thể sử dụng nguyên ℓực, có thể sẽ đi vào thế giới quỷ dị như vậy không đây?

Biết, Tử Nhứ Ngưng dường như có câu trả ℓời chắc nịch, cảm giác Diệp Phàm cho nàng chính ℓà người đi một bước tính ba bước, bất kể ℓúc nào hắn đều biết có một chút chuẩn bị đề phòng ngộ nhỡ, cho nên trên người hắn rất có thể có ngân ℓượng.

canvasa1d10711.pngLấy vàng ra, Tử Nhứ Ngưng suy nghĩ một chút nói:

Khoảng mười phút sau, hắn dẫn theo xe ngựa đi tới, lúc này, sau khi Tử Nhứ Ngưng đã trả ngân lượng xong, tiếp tục tìm dến một tên ăn mày, ném cho hắn một thỏi bạc nói:

- Làm người phu xe cho ta, mỗi ngày một thỏi bạc.

- Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương!

Tên ăn mày kia không ngừng tiến tới, sau đó bắt đầu lái xe ngựa, Tử Nhứ Ngưng ôm Diệp Phàm đi vào trong xe ngựa, dặn dò phu xe đi tới phòng nghỉ gần nhất, rồi ngồi trầm tư trong xe ngựa.
- Tơ lụa ta không cần, ngươi có cách nào làm cho ta một cỗ xe ngựa hay không? Ta cho ngươi thù lao một thỏi bạc.

Vốn dĩ nàng muốn mua tơ lụa buộc Diệp Phàm lên người, như vậy nàng có thể rảnh hai cái tay, nhưng bây giờ có một thỏi vàng, nàng hoàn toàn có thể mua một cỗ xe ngựa.

- Khách quan thật là hào phóng, chuyện này cứ giao cho ta!

Lúc này nam tử kia nghe vậy bảo đảm nói, tiếp đó biến mất rất nhanh không thấy gì nữa.
- Nếu cái thế giới này không tan vỡ, cùng ngươi ở lại nơi này đến bạc đầu giai lão chẳng phải là một chuyện tốt đẹp sao?

Tử Nhứ Ngưng cũng chưa từng nghĩ, hai tháng lênh đênh cô độc trong không gian thông đạo, mỗi giờ mỗi phút nàng chỉ có thể ôm Diệp Phàm, nhìn dáng vẻ Diệp Phàm, nghe hơi thở của Diệp Phàm, vô tình khắc họa hoàn toàn nam nhân này ở trong tâm trí.

Cho dù là quan hệ nam nữ bình thường ở trong thế giới trống rỗng chỉ có hai người cũng sẽ sản sinh sự nương tựa, sản sinh sự cuốn hút, huống chi là ở trong tình cảnh này hai tháng.

Linh đan khôi phục nguyên lực hiển nhiên không có tác dụng vốn có, Tử Nhứ Ngưng ăn hết không lãng phí, nhưng Thiên Huyễn Đan vẫn có hiệu quả dịch dung nhất định.
Sống như vậy rất mệt mỏi, nhưng ai thật sự muốn sống mệt mỏi? Diệp Phàm muốn sao? Hắn không muốn, nhưng hắn vẫn luôn sống như vậy.

Tử Nhứ Ngưng nhìn Diệp Phàm, đột nhiên có chút thương cho nam nhân này, sau lưng mỗi một cường giả ẩn chứa bao nhiêu mồ hôi và nước mắt.

Hiệu quả của Thiên Huyễn Đan tất nhiên không đáng sợ như khi ở Thiên Vũ đại lục ngoài kia, nhưng hiệu quả dịch dung cũng không tệ, Tử Nhứ Ngưng sắp biến thành một nữ tử dáng vẻ xấu xí, thậm chí để đề phòng sự chú ý của người khác, nàng thay luôn cả quần áo thành quần áo rộng thùng thình, khiến cho không ai có thể nhìn ra dáng người như yêu nghiệt của nàng.

- Cô nương, đến rồi!
Bây giờ Diệp Phàm trọng thương hôn mê, sự an toàn của bọn họ đặt trên vai một mình Tử Nhứ Ngưng, cái thế giới quỷ dị này chắc chắn không phải hòa bình thịnh thế gì, không cẩn thận thì rất có thể sẽ chết.

Nếu lại có được thực lực, những thứ này không là cái gì cả, nhưng nơi này rõ ràng là cấm pháp không gian.

Tử Nhứ Ngưng lấy đan dược trị thương trong túi vải của Diệp Phàm ra, sau đó bỏ vào trong miệng Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm đang trong trạng thái hôn mê, hoàn toàn không nuốt được đan dược.

Nếu ở bên ngoài, đan dược chữa thương chỉ cần có nguyên lực dẫn dắt, sẽ trực tiếp trở thành nguyên lực tinh thuần, nhưng ở chỗ này, hai người cũng không có nguyên lực, thậm chí thương thế bị Thiên Đạo phản phệ trên người Diệp Phàm cũng hoàn toàn biến mất không thấy nữa, chỉ có trọng thương thể xác đơn thuần, dĩ nhiên, thực lực bản thân Diệp Phàm cũng hoàn toàn biến mất, hắn cũng trở thành một người phàm.
Cho nên nguyên lực Diệp Phàm không thể tự mình bồi dưỡng thân thể, mà đan dược thất phẩm cũng mất đi hiệu quả chữa thương vốn có, chỉ còn lại dược tính đan dược bình thường, chứ đừng nói sẽ tự động chuyển biến thành nguyên lực tinh thuần nhất.

Sắc mặt Tử Nhứ Ngưng lập tức hơi đỏ lên, tiếp theo lấy đan dược trong miệng Diệp Phàm bỏ vào trong miệng mình cắn nát, bàn tay trắng nõn nắm lấy quai hàm Diệp Phàm hôn lên, truyền thuốc vào trong miệng cho Diệp Phàm.

Bản năng của Diệp Phàm nuốt hết đan dược thất phẩm.

Tử Nhứ Ngưng buông miệng ra, nhìn khuôn mặt khôi ngô của Diệp Phàm, không khỏi có chút si mê, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Phàm, khuôn mặt xinh đẹp đỏ thắm nói:
Mặc dù trước mắt, người ở đây không bình thường, dung mạo nàng cũng không mang lại phiền toái cho nàng, nhưng nữ tử bình thường gặp lúc trước, nàng ấy chưa chắc không gặp được một tên nam tử bình thường, cho nên nàng phải phải thay đổi dung mạo của mình.

Lần đầu tiên, Tử Nhứ Ngưng lĩnh hội được cảm giác vì sinh tồn mà cẩn thận từng li từng tí, lần đầu tiên nàng hiểu tại sao Võ Tu lại gọi thế giới này là thế giới mục nát, bởi vì khi bọn họ bước vào tu hành, sẽ không ngừng che giấu bản thân, không ngừng cố gắng để sống sót.

Lúc trước nàng chưa từng trải qua sự bất lực không cẩn thận sẽ chết này, nhưng nàng lại biết rõ, có lẽ thế giới của Diệp Phàm vẫn luôn như vậy, quá trình hắn từ kẻ yếu dần dần trở thành cường giả, có lẽ nguy hiểm vượt sa so với cái thế giới này.

Để sống sót, phải đeo mặt nạ, để sống sót, phải trở nên tàn nhẫn, để sống sót, đi một bước phải tính trước ba bước.


Phu xe đột ngột dừng xe ngựa ℓại nói.

Tử Nhứ Ngưng cõng Diệp Phàm sau ℓưng đi ra ngoài, phu xe kia muốn đỡ Diệp Phàm, Tử Nhứ Ngưng trực tiếp từ chối, mặc dù Diệp Phàm rất nặng, nhưng nàng cũng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đụng vào hắn, bởi vì nàng không biết những người này có thể ra tay với Diệp Phàm hay không.

Bình Luận (0)
Comment