Chương 1073 - Chương 1073: Thú Triều
Chương 1073: Thú Triều
Chương 1073: Thú Triều
Thành chủ chính ℓà người đức cao vọng trọng của một gia tộc ℓớn trong thành, có nhiều gia tộc thấy đây ℓà điều vinh dự, cho nên họ sẽ sống chết bảo vệ vinh quanh này.
Thời điểm Thành Phong Vũ bị diệt, thành chủ Triệu Đình mất tích, mười ngày sau ℓại xuất hiện ở dãy nũi Thiên Thú gần Thành Phong Vũ, vô số Võ tu ở Thành Phong Vũ may mắn trốn thoát đã chỉ trích Triệu Đình, nàng thân ℓà thành chủ mà ℓại vứt bỏ dân chúng chạy thoát thân, hành vi này đúng ℓà không xứng được sống trên đời này.
Những Võ tu mất đi người thân trong trận thú triều này đổ hết căm phẫn ℓên đầu Triệu Đình, dù Triệu Đình giải thích thể nào mọi người vẫn điên cuồng công kích Triệu Đình, cuối cùng Triệu Đình trọng thương bỏ chạy.
Có rất nhiều ℓoại ℓời đồn, ℓàm cho rất nhiều Võ tu và các môn phái còn sống sót trong Thành Phong Vũ tìm tới muốn tính sổ với Triệu Đình.
Người mang chấp niệm nặng không được vào luân hồi, xem ra bây giờ đã rõ mọi chuyện của Triệu gia, toàn bộ Thành Phong Vũ chính là chấp niệm của Triệu Đình cho nên nàng mới căm ghét kẻ nhát gan không chiến đấu như vậy.
- Chúng ta là dân chúng của Thành Phong Vũ, khi thú triều tới chúng ta sẽ không lùi bước, ngay bây giờ ta dẫn theo phu quân tiến vào thành chống thú triều, cho dù chết cũng phải bảo vệ Thành Phong Vũ.
Tử Nhứ Ngưng sửa lại lời, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, những lời này đúng là đã xoa dịu được khuôn mặt dữ tợn của Triệu Đình, nàng ta trở nên nhu hoà hơn, còn xoay người lại nói:
- Mang theo phu quân của ngươi vào thành đi.Nói xong Triệu Đình chậm rãi đi ra khỏi cửa, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa. Dù không thấy bóng đâu nữa nhưng Tử Nhứ Ngưng vẫn cảm thấy từ trong bóng tối vẫn có thứ gì đó đang dõi theo nàng. Nếu nàng không vào thành Triệu Đình chắc chắn sẽ xuất hiện chém chết bọn họ.
Không nghĩ nhiều Tử Nhứ Ngưng cột Diệp Phàm vào sau lưng sau đó cầm lấy trường kiếm đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng toàn bộ đường phố cảnh vật bắt đầu xoay tròn rồi biến mất, thời gian dừng lại, lúc bắt đầu lần nữa nàng đã đứng trên tường thành.
Những người chung quanh nàng như những con rối, nói đúng hơn là những vong hồn phát ra tiếng kêu gào không cam lòng, bên ngoài Thành Phong Vũ vô số linh thú điên cuồng lao vào tường thành, những quỷ hồn rống to hướng công kích xuống phía dưới.Tử Nhứ Ngưng chân tay có chút luống cuống, nếu lao xuống dưới chắc chắn là chết, bây giờ nàng có khác nào phàm nhân không thể mạo hiểm lao xuống dưới, nhưng nếu không xuống thì sẽ bị Triệu Đình chú ý.
Tử Nhứ Ngưng xem xét xung quanh, nàng phát hiện trong mắt những quỷ hồn ở đây chỉ có hung thú, không hề lo lắng cho đồng bọn, còn Triệu Đình thì không ngừng lượn đi lượn lại trên cửa thành, ánh mắt không để vào đám linh thú. Chấp niệm của nàng là Thành Phong Vũ, nàng không chấp nhận những kẻ nhát gan chạy trốn, Triệu gia không có ai trốn thoát nàng càng không bỏ thành chạy một mình.
Thân ảnh Triệu Đình bay về hướng này, khuôn mặt dữ tợn ngày một gần.
Chấp niệm đã đạt tới mức cao nhất, Tử Nhứ Ngưng cắn răng trói chặt Diệp Phàm, rồi buộc một đầu dây vào một viên đá nhô ra ở tường thành, sau đó nàng nhảy xuống dòng thú triều.Kể cả sau khi Triệu Đình chết, những lời nhục mạ Triệu Đình và Triệu gia vẫn còn đó.
Trước mắt này hiển nhiên là quỷ hồn của Triệu Đình!
Tử Nhứ Ngưng dù sao cũng là Thánh Nữ của Chí Tôn học phủ, những tin tức tình báo nắm rõ hơn những Võ tu bình thường khác, nàng biết Thành Phong Vũ gặp đợt thú triều kinh khủng đến nhường nào, ngoài Triệu Đình của Triệu gia thì không có ai sống sót, tất cả đều tử chiến.
Có thể nói, Triệu gia không thẹn với Thành Phong Vũ, không thẹn với thiên hạ nhưng lại nhận vô vàn tiếng xấu, tất cả là do Triệu Đình. Có thể thấy được sự đau khổ trong lòng Triệu Đình, nhìn tình hình bây giờ có vẻ lúc đó Triệu Đình thực sự không bỏ trốn, nàng là do lúc chiến đấu bị không gian linh thú cuốn đi, thật sự oan ức vô cùng.Hai người bị tấm màn che kéo lại lơ lửng trên tường thành.
Những thân ảnh phía trên rất nhanh dừng lại, sau đó toàn bộ những thân ảnh này tụ lại một chỗ, sau đó lại bắt đầu tản ra.
Triệu Đình vẫn giống như một người canh gác, bay tới bay lui quanh tường thành, nàng không chiến đấu mà nàng tìm kiếm những kẻ không chiến đấu, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn chỗ tường thành. Tử Nhứ Ngưng và Diệp Phàm bị treo ở đây đúng một đêm, Triệu Đình cũng bay quanh đó một đêm, cả đêm phía dưới chân tường thành những quỷ hồn chém giết cùng đám linh thú.
Mãi đến khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, mọi thứ lập tức biến mất, sức mạnh không gian bắt đầu xoáy tròn, không gian chiến trường dần dần trôi xa khỏi Tử Nhứ Ngưng. Sau khi sức mạnh không gian biến mất Tử Nhứ Ngưng phát hiện nàng và Diệp Phàm đang đứng ở chỗ hôm qua, thành trì yên tĩnh bỗng chốc náo nhiệt nhộn nhịp, người đi người đến đông đúc.Điều đáng sợ nhất là mọi người nói chuyện, hành động y hệt ngày hôm qua, người mua thức ăn, người đi lại, ăn mặc không có gì khác. Thậm chí từ phu xe nàng thuê cho tới chỗ tên ăn mày ngồi vẫn y như cũ.
Giống như qua trở lại ngày hôm qua vậy.
Tiếng bụng đói vang lên, nàng bắt đầu thấy đói cồn cào, không ít người quay qua nhìn Tử Nhứ Ngưng. Người này được thiết lập tốt thật.
Cũng may Tử Nhứ Ngưng cảm nhận được Diệp Phàm đã tốt hơn so với hôm qua, nàng âm thầm thờ phào một hơi.
Một nữ tử đi tới trước mặt, Tử Nhứ Ngưng dùng ánh mắt kiêng dè nhìn nàng ta, ánh mắt ngạc nhiên khi bị Triệu Đình bắt được, Triệu Đình đi tới trước mặt trong mắt không có chút ngạc nhiên gì. Dù sao hôm qua Tử Nhứ Ngưng cũng dịch dung ℓúc trên xe ngựa, bây giờ vẫn đang ℓà bộ dạng dịch dung.
- Chào, hoan nghênh đến Thành Phong Vũ, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?
Triệu Đình ℓễ phép chào một tiếng, sau đó nghi ngờ hỏi.