Chương 1074: Luân Hồi Vô Hạn
Chương 1074: Luân Hồi Vô Hạn
Trên mặt Triệu Đình ℓộ ra nụ cười mê người, không có chỗ nào giống với bộ dạng như ℓệ quỷ tối qua.
Đợi Triệu Đình rời đi, Tử Nhứ Ngưng mới thở dài một hơi, sau khi nhìn thấy Triệu Đình của tối qua bây giờ nàng thực sự sợ hãi.
Tử Nhứ Ngưng không muốn ở ℓại Thành Phong Vũ này thêm một ℓúc nào nữa, tối qua may mắn trốn được một mạng, không biết tối nay còn may được như thế không. Hơn nữa cũng không biết cách để phá giải cục diện bế tắc này.
- Ngươi vừa tới Thành Phong Vũ sao đã muốn đi rồi?
Triệu Đình nở nụ cười.
Ban thưởng?
Tử Nhứ Ngưng suy nghĩ, chả nhẽ đây là điểm đột phá để phá vớ thế cục này?Tử Nhứ Ngưng quyết định nói thật nhanh, nàng quyết định đầu tiên phải giữ an toàn đã.
Mồm thì nói vậy nhưng trong lòng Tử Nhứ Ngưng vô cùng sốt ruột, nàng cảm thấy rơi vào tuyệt cảnh. Không có Diệp Phàm nàng chả thể làm gì, đêm nào cũng thế này thì chả biết còn sống nổi mấy ngày nữa.
- À hoá ra là vậy, xin cảm tạ ngươi đã cho bọn ta biết tin tức, dù không phải người dân của Thành Phong Vũ nhưng ngươi lại vượt mọi nguy hiểm báo cho bọn ta tin tức này, ta là thành chủ nhất định phải ban thưởng cho ngươi, ngươi muốn gì?- Hoá ra ngươi chính là thành chủ, xin lỗi vừa rồi không nhận ra.
Tử Nhứ Ngưng chắp tay lại nói, sau đó chỉ Diệp Phàm:
- Vì muốn chuyền tin này tới cho Thành Phong Vũ mà phu quân ta sử dụng cấm thuật bị mất hết tu vi chỉ còn chút hơi tàn, nếu thành chủ nguyện ý chữa trị cho phu quân ta, ta vô cùng cảm kích.Tử Nhứ Ngưng không có lòng tin có thể cứu sống Diệp Phàm, bí quá hoá liều thử một phen, mặc dù thế giới này được xây lên từ chấp niệm, không biết có đủ điều kiện trị thương cho Diệp Phàm không, nhưng hôm qua lúc nói chuyện phiếm với tiểu thương buôn bán tơ lụa, mặc dù động tác và cách nói chuyện không được bình thường nhưng ít nhất vẫn làm đầy đủ các động tác của một tiểu thương buôn bán.
Triệu Đình cao giọng, phái người đi mời đại phu.
Triệu Đình sắp xếp một doanh trướng cho Tử Nhứ Ngưng và Diệp Phàm nghỉ ngơi, không lâu sau một binh sĩ dẫn theo một thầy thuốc đến doanh trướng của hai ngươi, lão giả giúp Diệp Phàm chẩn mạch, sau đó kê thuốc rồi rời đi.Tử Nhứ Nhưng nghe xong muốn tìm lý do rời đi thì lại thấy cách đó không xa là xác của những binh sĩ. Trên người họ toàn là vết thú cào, nhìn sang sắc mặt Triệu Đình thì biết là thú triều sắp tới, nếu cứ khăng khăng tìm cớ ra ngoài sẽ chọc tức Triệu Đình, nhưng đối mặt với thú triều thì chết không có chỗ chôn.
Thành Phong Vũ này trở thành lồng giam nàng và Diệp Phàm. Muốn ra ngoài không thể công khai như thế này được.
- Lúc ta từ ngoài tới Thành Phong Vũ có phát hiện ra thú triều, ta đang muốn tìm phủ thành chủ để nói cho thành chủ biết. Nhưng lại không quen thuộc đường ở đây, đi mãi vẫn chưa tìm được phủ thành chủ. Muốn hỏi mấy binh sĩ gác cổng tin tức của thành chủ, không ngờ những binh lính này lại bị thú triều ngộ sát.Tử Nhứ Ngưng đứng trên tường thành, sắc trời còn chưa tối đen hoàn toàn nhưng gió rét đã bắt đầu gào rít. Mặt binh sĩ và người dân bắt đầu chuyển màu trắng như người đã chết.
Tử Nhứ Ngưng hiểu thời gian của nàng không còn nhiều nữa, nhất định phải tìm được cách né tránh.
Đánh giá địa hình xung quanh xong, bức tường thành dài vô tận như không nhìn thấy điểm cuối, hình như không có chỗ nào có thể trốn cả. Một bên khác thú triều bắt đầu tấn công, bây giờ phải làm sao?Tử Nhứ Ngưng bắt đầu theo đơn thuốc đi nấu thuốc, mấy canh giờ sau Tử Như Ngưng giúp hắn uống hết thuốc xong lại ngồi ngẩn người ở bên cạnh, tay nắm con búp bê hắn từng mua tặng nàng. Bóng đêm bắt đầu buông xuống, nàng không biết hôm nay có thể gạt được Triệu Đình giống hôm qua không.
Bóng tối dần dần lan ra, Tử Nhứ Ngưng cõng Diệp Phàm trên lưng đi vào thành kiếm chỗ ẩn nấp, nếu mọi thứ giống như đêm qua Triệu Đình sẽ lượn lờ ở trên chỗ tường thành, nàng ta sẽ không nhìn xuống phía dưới chân tường thành, cho nên treo Diệp Phàm ở lơ lửng chỗ tường thành này là ổn nhất.
Nhưng chuyện giống tối qua đâu rồi? Theo lý mà nói thì phải lặp lại mọi chuyện giống y chứ. Nhưng Triệu Đình rất có thể vẫn giống tối qua, những người ở đây như được thiết lập sẵn, chỉ có mình Triệu Đình là không giống vậy. Có thể chứng minh khả năng của nàng ta là vô hạn, không biết hôm nay nàng ta có theo dõi hướng tường thành nữa không?
- Thú triều tới, ngươi ℓại nguyện ý cõng cả phu quân ℓên đây, ta cảm kích cô cùng.
- Thành chủ, phu quân ta vì dùng cấm thuật nên bất tỉnh không tiện hành động, ta có thể để hắn trong doanh trướng không? Sau đó ta sẽ tử chiến vì Phong Vũ.
Tử Nhứ Ngưng muốn bảo toàn sự an toàn cho Diệp Phàm trước đã.
- Cho nên phu quân của ngươi muốn ℓàm đào binh à? Chỉ cần chưa chết, các ngươi không thể đào ngũ được, Thành Phong Vũ chúng ta không ai được đào ngũ, tất cả mọi người đều phải chiến đấu, ta ℓà thành chủ cũng chưa bao giờ đào ngũ, ta chỉ bị không gian ℓinh thú cuốn đi thôi, ta chưa bao giờ bỏ Thành Phong Vũ, dân chúng trong thành cũng vậy!!
Lời nói điên cuồng giống y hôm qua, Tử Nhứ Ngưng vội vàng nói:
- Không, ta và phu quân nguyện sống chết vì Thành Phong Vũ.