Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1150 - Chương 1170: Đại Đế Khu Ai Có Thể Cản

Chương 1170: Đại Đế Khu Ai Có Thể Cản
Chương 1170: Đại Đế Khu Ai Có Thể Cản
canvasa1d11700.pngMà bởi vì mười ức võ tu đã chết mà phẫn nộ, mặc dù khó chịu đối với Diệp Phàm những cũng chưa từng nghĩ tới ra tay với Diệp Phàm, vô ℓuận ℓà nói như thế nào đi chăng nữa Diệp Phàm cũng đã cứu vãn Nhân tộc, bọn họ không đồng ý với cách ℓàm của Diệp Phàm, nhưng ở thời điểm này chém giết Diệp Phàm, bọn họ cũng không ℓàm được.

- Diệp tông chủ, ta biết Thiên Đế Môn rất mạnh, chẳng ℓẽ ngươi muốn giết tất cả chúng ta sao, để biểu ℓộ rõ ràng bản thân đã đúng sao?

 Khiến cho Diệp Phàm không hề nghĩ tới chính ℓà Lạc Đồng ℓại đứng ℓên nói ra câu này, ngoài ý ℓiệu ℓại hợp tình hợp ℓý, Lạc Đồng tuyệt đối không phải ℓà muốn nhắm vào Diệp Phàm, bản thân hắn ℓà một người khá chính trực, giờ phút này hắn chỉ đơn thuần ℓà vì bất bình cho những võ tu đã uổng mạng kia.

- Đại ca, ta, ta cũng không hiểu, vì sao ngươi ℓại ℓàm như vậy?

Diệp Tàn xuất thủ chấn nhiếp tất cả những người có ý đồ xấu kia, sau khi biểu ℓộ ℓập trường của bản thân ℓiền đứng ℓên, ℓấy thân phận đệ đệ đi biểu đạt ý nghĩ của mình.

- Diệp Phàm, đây ℓà mười ức mạng người a…

Lạc Tố Tố nói khẽ, năm đó ở Đế Lăng, Diệp Phàm có được ấn ký chiến thần, mà Lạc Tố Tố có được ấn ký ℓãnh tụ, có thể thấy được bản tính bên trong của Lạc Tố Tố cũng có một chút tính cách trách trời thương dân, đây cũng phải ℓà tính cách hỏng, phàm ℓà anh hùng đều có mặt tính cách này, Diệp Phàm ℓàm sao không có, chỉ có điều Diệp Phàm đứng càng cao, nhìn càng thêm xa thôi.

- Nhị đệ, ngươi cho rằng ta có biện pháp tốt hơn sao? Thiên Vũ đã mục nát rồi, đã không còn sức để đánh một trận với Ma Linh rồi, Chí Tôn học phủ chính là một cái đinh hung hăng ghim vào mệnh môn của Thiên Vũ, ta sao có thể không muốn đánh một trận đường đường chính chính với Ma Linh, ta làm sao có thể nguyện ý để cho tinh nhuệ Nhân tộc phải uổng mạng, ta sao có thể coi mệnh bọn họ như quân cờ mà tùy ý hy sinh?

Diệp Phàm đứng lên cao giọng nói.

- Ta không nghĩ, ta không phải người ý chí sắt đá, ta cũng nhìn thấy một nhóm lại một nhóm Nhân tộc vì sinh tồn mà như thiêu thân lao đầu vào lửa chịu chết, ta cũng biết rõ ở chỗ này có rất nhiều người đã mất đi thân nhân, đã mất đi gia viên, thế nhưng ta có thể làm thế nào? Cường giả, ai là cường giả? Ngươi sao? Hay là ta? Chúng ta đều không phải, bởi vì chúng ta không có năng lực lấy lực lượng của một người ngăn cơn sóng dữ.
- Cho nên đại ca cho rằng Nhân tộc sẽ bại, liền từ bỏ những người này đúng không?

Diệp Tàn nắm chặt tay, chậm rãi ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Diệp Phàm:

- Đại ca như vậy, người có thể nhìn thấy dọc con đường này thây nằm vạn dặm, ngươi có từng biết ở Bắc Linh Cảnh thây nằm khắp đồng, ngươi có từng tận mắt thấy mấy trăm triệu Nhân tộc đang sống sờ sờ dưới sức mạnh nguyền rủa biến thành vong linh, mà cho dù biến thành vong linh bọn họ vẫn dựa vào chấp niệm phát khởi trùng kích với Ma Linh như cũ.
- Đây là chiến tranh, đây là tổn vong của chủng tộc, Ma Linh có thể thua, chúng ta không thể thua, thua, chúng ta sẽ đời đời làm nô, thua, Nhân tộc sẽ biến thành heo chó mặc cho người chém giết. Đúng, mọi thứ đều không có phát sinh, ta không có tư cách đi quyết định mệnh của người khác, thế nhưng ngươi muốn chờ đến khi phát sinh sao?

- Thời điểm ta chiêu cáo thiên hạ Chí Tôn học phủ là Ma Linh, ngươi cho rằng có bao nhiêu người sẽ tin tưởng ta? Cho dù thật sự tin tưởng ta, đến khi Thánh Ma đệ tam ở Chí Tôn học phủ xuất thế, Ma Linh Du Long bí cảnh quét sạch, Ma Linh Đông Linh Cảnh liên tục không ngừng, trái lại chúng ta, từng người tự chiến, phản đồ, hèn nhát nhiều vô số kể, chúng ta có thể thắng được sao?

- Cho đến lúc đó, chúng ta sẽ chết ít hơn sao? Chỉ e so với bây giờ còn nhiều hơn, còn bao nhiêu ngời trong số các ngươi còn sống đứng ở đây? Còn có thể gặp được bao nhiêu phàm nhân nữa?
Người ngoài chỉ trích, Diệp Phàm trừng mắt lạnh lùng, nhưng nữ nhân và huynh đệ của mình không hiểu hắn nhất định sẽ cho họ một lời giải thích, lời giải thích này giống như giải thích với toàn thiên hạ.

- Ta biết đây là mạng người, nếu như không như thế Nhân tộc không có cách nào có thể giành được thắng lợi.

Diệp Phàm muốn giải thích cái gì, nhưng lời đã đến trong miệng, hắn bỗng nhiên phát hiện mình vậy mà không có nói lý do thoái thác gì cho qua đi, sẽ chỉ kể một ít lời hay sao? Vì nhân tộc? Thế nhưng đây chỉ là lời nói thật lòng sao? Hắn đúng là vì nhân tộc.
Sở Phong Vân lúc trước đã nói qua, toàn bộ Thiên Vũ này không có người nào không đáng chết, hắn đáng chết, Diệp Phàm cũng nên chết, Thiên Vũ sụp đổ ai cũng đáng chết, bây giờ Sở Phong Vân đã chết rồi, hắn chết có ý nghĩa, mà Diệp Phàm sống sót, chết đi một người có thành tựu anh hùng, lại sống sót một người phải gánh vác sát nghiệt.

Không có lời giải thích  khiến cho không ít võ tu vô cùng thất vọng, mọi thứ đều không phát sinh dựa vào cái gì để nói Nhân tộc tất bại? Diệp Phàm nói nhân tộc sẽ bại liền hi sinh mười ức người, hắn không hỏi qua người khác có đồng ý hay không?

Không có chuyện phát sinh, dựa vào cái gì Diệp Phàm nói cái gì chính là cái đó? Đó là mười ức người, không phải mười vạn, cũng không phải trăm vạn.
Bọn họ không thể nào hiểu được, Diệp Phàm cũng không có cách nào giải thích, nói cái gì? Mười ức chi chúng này là mồi nhử của hắn, hắn cầm vô số chiến sĩ Nhân tộc nhiệt huyết đi làm mồi nhử, là hắn đã từ bỏ mười ức người này, nếu như hắn chưa từng toàn bộ tướng quân quân đoàn đều điều động đi, nếu như hắn chưa từng cùng Sở Phong Vân và Âu Dương Tu gặp một lần, ám chỉ bọn họ một vài thứ, nếu hắn chưa từng an bài tất cả chủ lực Bắc Linh Cảnh tại chỗ của hắn, toàn quân mười ức người này sẽ bị tiêu diệt sao?

Sẽ không. Những người này cũng là sinh mệnh, cũng là nhi lang tốt đẹp, cũng là tướng sĩ Nhân tộc chân chính, bọn họ có thể tử chiến sa trường, đường đường chính chính coi như anh hùng, vì Nhân tộc kính dâng, nhưng bọn họ được cái gì?

Người đứng phía trên Nhân tộc từ bỏ bọn  họ, dùng họ là mồi nhử, trong trận pháp vây giết biệt khuất mà chết, Diệp Phàm có thật sự làm đúng hay không?
- Những người này vì dâng hiến cho Nhân tộc, những người này vì an nguy mà dâng hiến cho Nhân tộc, còn có bao nhiêu? Trong mười ức người kia có bao nhiêu chiến sĩ như vậy? Ngươi biết không đại ca? Ngươi nói cho ta biết?

Gần như đang gào thét, hai mắt Diệp Tàn trở nên có chút trong suốt, hắn cắn chặt răng, trong lòng đau đớn không có cách nào áp chế.

- Những người này không đáng chết, đại ca, là ngươi nói cho ta, người sống phải gánh vác trách nhiệm của bản thân, mạnh lên liền phải gánh vác sứ mệnh của cường giả, thế nhưng đây chính là sứ mệnh của cường giả sao? Hôm nay chúng ta đứng ở chi đỉnh của Thiên Vũ, thế nhưng cái gọi là sứ mệnh của cường giả lại là coi mệnh của kẻ yếu như đồ chơi tùy ý hi sinh sao?




Bình Luận (0)
Comment