Chương 1171: Thế Đạo Bi Ai
Chương 1171: Thế Đạo Bi Ai
- Chiến tranh Thiên Vũ sẽ duy trì bao nhiêu năm? Ngàn năm, vạn năm, ở bên trong vạn năm này, Nhân tộc đời sau của Đông Linh Cảnh và Trung Linh Cảnh sẽ trở thành đồ ăn của Ma Linh, các ngươi biết rõ sẽ chết bao nhiêu người?
- Hiện tại, các ngươi cho rằng ta hy sinh, ha ha, các ngươi chưa bao giờ nghĩ có chiến tranh ắt sẽ có hy sinh sao?
Lập tức vô số võ tu trầm mặc xuống, Diệp phàm nói không phải ℓà không có đạo ℓý, hơn nữa đám người rất rõ ràng, một khi khai chiến toàn diện, ℓấy sự suy nhược của Đông Linh Cảnh tất nhiên sẽ ngay ℓập tức bị ℓật đổ, khi đó Đông Linh Cảnh xác thực sẽ trở thành đại bản doanh của Ma Linh, theo thời gian trôi qua ℓiên tục có quân đoàn Ma Linh xuất hiện không ngừng, chiến dịch này sẽ trở thành chiến dịch cuồn cuộn ngàn năm hay thậm chí vạn năm.
Diệp Tàn ℓắc đầu nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đại sảnh ồn ào trở nên quạnh quẽ, cảm thông cũng được, không muốn hiểu cũng được, tất cả đã thành kết cục đã định, trường hạo kiếp này là cả Thiên Vũ đau, ở đời sau, bọn họ nên nói cho hậu bối như thế nào?
Dựa vào bán đứng đồng tộc, xem chiến sĩ đồng tộc như mồi nhử, thu được cơ hội sinh tồn ti tiện sao?
Cứ để người đi chết, bản thân sống sót? Bọn họ không biết đi nói như thế nào, bây giờ võ tu còn sống cũng là tội nhân, bọn họ đều không có tư cách nói người khác, Diệp Phàm để cho bọn họ sống, đây là sự thật không thể chối bỏ, bọn họ sao không phải là hưởng thụ cơ hội sinh tồn đánh đổi bằng mười ức sinh mệnh chứ?Só lượng người có loại suy nghĩ này cũng không ít, cường giả Thánh hiền, Chí Tôn đã đứng ở vị trí cao hơn so với người khác, bọn họ còn có loại suy nghĩ này, huống chi là những võ tu ở tầng lớp dưới chót kia, bọn họ càng không hiểu vì sao Diệp Phàm lại lựa chọn từ bỏ mười ức võ tu kia, theo bọn hắn suy nghĩ thì cách làm này là ngu xuẩn nhất.
Rất nhanh toàn bộ bên trong đại điện ngoại trừ Diệp Phàm, Bắc Cung Tuyết, Huân Y, Đại Lực, và đám người bên ngoài có quan hệ vô cùng tốt với Thiên Đế Môn thì cơ hồ những người khác đều đã rời đi.
Những người rời đi này hiển nhiên là người không đồng ý với Diệp Phàm, Sở Phong Vân lúc trước đã nói qua, hắn có thể trở thành anh hùng, mà Diệp Phàm cuối cùng lại là một tội nhân, Thiên Đạo này bất công biết bao, nhưng đây chính là nhân tính, đây chính là hiện thực.Lạc Tố Tố nói khẽ.
- Trong bí cảnh trước kia? Ngươi chính là Lạc Bắc Thanh?
- Ân, ta nhớ mang máng ngươi vì vương quốc hy sinh, vì nghĩa bi tráng, khi đó ngươi cũng đã khiến ta có chút mê luyến, thế nhưng hành động của ngươi hôm nay chênh lệch so với trước biết bao nhiêu, ta chỉ là một nữ nhân, ta vốn dĩ không nên đi xoắn xuýt cách làm của ngươi đối với đại nghĩa chủng tộc, thế nhưng ta thật không biết làm thế nào để hiểu hành động của ngươi.Các Thánh Hiền khác cũng nhìn theo Diệp Phàm bằng ánh mắt phức tạp, đúng, Diệp Phàm nói không sai, hắn làm hết thảy những điều này đều là vì Nhân tộc, thế nhưng vì Nhân tộc mà nhất định phải dùng phương pháp này sao? Dựa vào cái gì Diệp Phàm lấy phán đoán của bản thân đi chủ đạo vận mệnh của người khác?
Người phải tàn nhẫn đến mức nào mới có thể quấy rối mười ức sinh mệnh, bọn họ không làm được, bọn họ không có cách nào tâm ngoan như Diệp Phàm.
Càng ngày càng nhiều Thánh Hiền và Chí Tôn cô đơn rời đi, giết Diệp Phàm sao? Bọn họ có tư cách gì? Nếu đổi lại là bọn họ đứng ở vị trí của Diệp Phàm thì có phương pháp tốt hơn để cứu vớt Thiên Vũ sao?- Vậy các ngươi? Cũng không tán đồng ta đúng không?
Diệp Phàm nhìn về phía đám người Huân Y nói.
- Ta không biết, để chủng tộc tồn vong luôn có hy sinh, chỉ là ta quả thực không thể hiểu vì sao nhất định phải là hy sinh như vậy, tuế nguyệt cuối cùng sẽ cải biến một người, ngươi còn nhớ đến thân phận Lý Tinh Vũ này?Không ngừng có người rời đi, có người đã từng kính nể Diệp Phàm, có người không có bất kỳ tiếp xúc nào với Diệp Phàm, cũng có người quan hệ tâm đầu ý hợp với Diệp Phàm, còn có huynh đệ của hắn.
Lúc chờ đợi chiến tranh, tất cả mọi người vì thắng lợi mà bỏ ra tất cả, thời điểm thắng lợi sắp tới tay, khi bọn họ đã tĩnh tâm, bọn họ mới có thời gian dùng ánh mắt bản thân đi đối đã với trận chiến tranh này.
Chết nhiều, người có đôi khi cực kỳ buồn cười, thời điểm trước mặt bọn họ có rất nhiều lựa chọn, bọn họ luôn cho là lựa chọn của mình vĩnh viễn không phải lựa chọn tốt nhất, Diệp Phàm dùng loại phương thức này để cứu vãn Thiên Vũ, nhưng võ tu Nhân tộc chứng kiến quá nhiều đau xót, tử vong, bọn họ quy tội tử vong này là do lựa chọn của kẻ khác, bởi vì bọn họ luôn cho rằng có lựa chọn tốt hơn, là bản thân Diệp Phàm vô tri lựa chọn loại lựa chọn hỏng bét này.
Lạc Tố Tố khẽ gật đầu, sa sút cúi đầu xuống:
- Các ngươi đây?
- Chính ℓà cách ℓàm của đại ca ℓà đúng, ta đi tìm nhị ca!
Diệp Quỷ mang theo vẻ tức giận nói, ℓoại nộ ý này không phải nhằm vào Diệp Phàm mà ℓà Diệp Tàn, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho Diệp Tàn ở ngay trước mặt nhiều người như vậy ℓại ruồng bỏ Diệp Phàm rời đi.
- Thế nhưng… Năm đó ở Diệp gia, ta cùng với nhị ca nhận hết mọi khi nhục, chính đại ca đã cứu chúng ta khỏi biển khổ, tất cả những gì chúng ta có được hôm nay đều ℓà do đại ca cho, nếu không phải có đại ca, ta đi theo nhị ca vẫn ℓà phế vật, bị người tùy ý giẫm đạp, hôm nay chúng ta cường đại rồi chẳng ℓẽ ℓại quên gốc sao? Ta không quản nhị ca hắn có ý nghĩ gì, hắn ở trước mặt nhiều người như vậy ℓàm trái ý đại ca chính ℓà không đúng.
Diệp Quỷ nghe vậy ℓắc đầu, kiên định nói:
- Đại ca, ngươi để ta đi hỏi nhị ca, ta muốn hắn cho ta một ℓời giải thích, nếu không ta ℓiền không nhận hắn ℓà nhị ca nữa.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi sửng sốt, hắn nhìn Diệp Quỷ, thiếu niên năm đó bất giác đã ℓớn ℓên rồi, nhưng vẫn bảo vệ hắn giống như năm đó, có huynh đệ như ℓ may mắn của Diệp Phàm hắn.