Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1369 - Chương 1389: Diệp Phàm Vô Sỉ

Chương 1389: Diệp Phàm Vô Sỉ
Chương 1389: Diệp Phàm Vô Sỉ
canvasa1d13890.pngĐấy nước thanh tịnh thấy đáy tiến vào trong tầm mắt của Diệp Phàm, tiếp theo, hắn xuyên qua dòng nước thanh tịnh trực tiếp nhìn thấy Lê Xuân đang ở trong nước tùy ý du động, ℓập tức, một tia kinh diễm hiện ℓên trong mắt Diệp Phàm, đồng thời vết thương trên người không ngừng chảy ra máu tươi.

Mẹ nó, thương thế nặng như vậy ngươi còn cho ta xem cái này?

Diệp Phàm cảm thấy có chút không chịu đựng nổi, đây chính ℓà không chút che ℓấp hoàn toàn hiện ra trước mắt Diệp Phàm cộng thêm hai mắt hắn có sự tăng cường của Mệnh Thần Thuật khác hẳn với thường nhân, mặc dù vị trí của Diệp Phàm cách Lê Xuân hơi xa, nhưng hắn hoàn toàn có thể nhìn rõ đối phương không sót một cái gì, thậm chí hoàn toàn có thể nhìn được cả một cọng tóc gáy.

canvasa1d13891.png- Thật vất vả nhặt về một cái mạng, nếu bởi vì huyết mạch căng trương mất máu quá nhiều mà chết, có thể sẽ mất mặt ℓắm không?

Diệp Phàm âm thầm thì thào, ánh mắt lại nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng trong lòng phát ra tiếng cảm thán chậc chậc chậc, vóc người này, làn da này, đẫy đà, mềm mại, đủ loại xoi mói, nữ tử bên cạnh Diệp Phàm đều cực kỳ xuất chúng, trong đó không thiếu những người tuyệt đại phong hoa, bị hắn kéo dài khoảng cách tiếp xúc cũng không ít, có thể nói, thân thể nữ nhân bình thường quả thật khiến hắn không để vào mắt, nhưng nữ nhân trước mắt này vẫn khiến hai mắt hắn tỏa sáng.

Không hổ là Thánh nữ của Dao Tiên Thiên các, nữ tử chuyên môn dùng để kết thông gia, quả thật có mị lực khiến cho người ta mê say, Diệp Phàm không chút khách khí, vô sỉ lựa chọn quên mất mình là người khác cứu.

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, trong lòng Diệp Phàm không ngừng khuyên bảo bản thân, hai mắt lại không có ý định nhắm lại, thương thế quá nặng, con mắt không chịu sự sai khiến, không phải ta muốn thấy, ta không phải loại người như vậy, nhắm mắt lại, ui chao, mí mắt không thể khống chế, xem ra chỉ có thể miễn cưỡng bản thân nhìn thêm một chút, oa, cái này . . . Khụ khụ . . .

Lê Xuân căn bản không biết bên cạnh có một gã bỉ ổi đang nhìn nàng, vẫn đang ở trong đầm nước tận hứng trêu đùa, thậm chí lúc thanh tẩy đôi chân dài của bản thân, trực tiếp nâng chân dài lên . . .
Ước chừng một giờ sau, Lê Xuân lưu luyến không rời từ trong Tiên Linh thạch đàm đứng lên, về phần Diệp Phàm, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hai mắt có chút tơ hồng, dù sao vẫn luôn không chớp mắt, cả người vô cùng suy yếu, trên mặt đất máu tươi chảy xuôi, vết thương vừa mới khép lại, lại thỉnh thoảng có huyết dịch chảy ra, cả người ốm yếu, gọi là. . . Mất máu quá nhiều.

Mỹ nhân đi tắm, nước sạch phù dung, tiên tử lâm trần, đẹp không sao tả xiết, một đầu tóc bạc trắng kia, khí chất thanh lãnh, chậc chậc, chín mươi bảy phân trở lên.

Người nào đó bởi vì nhìn quá mê mẩn, trong lúc nhất thời quên mất Lê Xuân đã đi tắm, đang đi về phía hắn, thời điểm đôi mắt hai người nhìn nhau, lúc này toàn bộ thế gian trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Kiếm quang lóe lên, sắc mặt Lê Xuân trở nên vô cùng âm hàn nổi giận, bàn tay trắng nõn nắm lấy trường kiếm, trực tiếp bổ về phía Diệp Phàm: 
- Dâm tặc.

Mẹ nó!

Diệp Phàm lập tức có chút nhịn không được nhổ nước bọt, nữ nhân này thật đúng là dứt khoát, lúc này Diệp Phàm vội vàng nói: 

- Lê tiên tử từ từ đã chẳng lẽ ngươi không muốn Hỗn Độn thạch tủy sao?
Lúc này Lê Xuân bán tín bán nghi nhìn Diệp Phàm nói, không thể không nói, bản lĩnh lừa gạt của Diệp Phàm quả thực tài tình, Lê Xuân cũng không phải là loại người lấy oán trả ơn, Diệp Phàm nói không sai, mặc dù người này lấy Hỗn Độn thạch tủy của nàng, nhưng hắn cũng cứu nàng ta một mạng.

- Đương nhiên, chẳng lẽ vừa rồi tiên tử tắm rửa ở đây sao? Ngược lại cũng thật là đáng tiếc, vậy mà đến bây giờ ta mới tỉnh lại. 

Nói xong, trên mặt Diệp Phàm lộ ra một tia ảo não, Lê Xuân nhìn thấy bộ dạng của Diệp Phàm như vậy, lại tin thêm vài phần, đột ngột nhìn thấy huyết dịch xung quanh Diệp Phàm, lúc này trên gương mặt thanh lãnh lần nữa lộ ra sát cơ: 

- Dâm tặc, ngươi còn gạt ta, vết thương trên người ngươi đã kết vảy, sao lại chảy ra nhiều máu như vậy, chỉ có thời điểm tâm tình dao động cực lớn mới có thể xuất hiện, tất nhiên không phải ngươi vừa mới tỉnh.
- Hỗn Độn thạch tủy?

Lúc này Lê Xuân sững sờ, ngay sau đó trên mặt nộ khí ngút trời: 

- Dâm tặc, ngươi vẫn luôn giả chết, lúc ta tắm ngươi, ngươi là có hay không toàn bộ nhìn ở trong có nhìn thấy gì không, cho dù không cần Hỗn Độn thạch tủy, ta cũng nhất định phải giết ngươi.

- Tiên tử nói gì vậy, ta chưa từng giả chết? Vốn dĩ ta không chết, chỉ là mất đi ý thức, lúc nào thì ta nói cho ngươi ta chết rồi, ngươi nói ta giả chết, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ, về phần ta nhìn lén ngươi, vậy càng là trò cười, ngươi đặt ta nằm ở chỗ này, thương thế ta nặng như thế, ngay cả động đậy một lần cũng không được, cho dù ta muốn làm một chính nhân quân tử, ta cũng không làm được.
Diệp Phàm vội vàng nói, âm thầm bất đắc dĩ, loại chuyện này mặc dù kích thích, nhưng không cẩn thận mạng nhỏ cũng mất ở chỗ này đấy, vừa rồi chỉ lo thưởng thức nàng ta lại không suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại chỉ có thể hi vọng nàng ta nói chút đạo lý, đương nhiên, hắn có Bất Tử Pháp Thân, ngược lại cũng không phải quá lo lắng.

- Hơn nữa, ngươi nói ta nhìn thấy ngươi tắm rửa? Ngươi chưa từng tắm rửa? Khi tỉnh dậy, cùng ngươi liếc nhau, ngươi đã rút kiếm muốn giết ta, mặc dù ta lấy Hỗn Độn thạch tủy của ngươi, nhưng cũng coi như là ân nhân cứu mạng ngươi, sao ngươi có thể lấy oán trả ơn chứ. 

Diệp Phàm bắt đầu nói dối, dù sao nhìn cũng nhìn rồi, đại trượng phu làm gì cũng phải chịu trách nhiệm . . . Hắn đường đường là nam nhi bảy thuớc, đánh chết cũng không thừa nhận là được rồi.

- Ngươi vừa tỉnh lại?


Trường kiếm trực tiếp đặt trên cổ Diệp Phàm, ℓúc này Diệp Phàm ℓúc này cao giọng nói:

 - Tiên tử không thèm nói đạo ℓý, chưa nói trước đó ta căn bản không nhìn thấy cái gì, cho dù thấy được, vậy thì cũng không trách ta được, tay chân ta không thể động, vừa mở mắt đã thấy Tiên Linh Thạch Tuyền trước mắt, ngươi nói cho ta biết, nếu đổi ℓại ℓà ngươi, ngươi có biện pháp gì không?

- Ngươi không nhắm mắt ℓại sao? 

- Phía dưới cảnh đẹp như thế, ta sao có thể khống chế bản thân nhắm mắt ℓại, cái này há chẳng phải ℓà nói mị ℓực của tiên tử vô cùng nhỏ yếu sao, ngay cả khả năng hấp dẫn dục vọng của ta cũng không có? Khụ, đương nhiên, ta căn bản không nhìn thấy gì, những huyết dịch này bên trong có đạo vận của Tiên Đế cường giả, chính ℓà vào ℓúc thân thể ta khôi phục tự phát bức ra ngoài.

Diệp Phàm bắt đầu nói bậy, ℓúc này, tại sao Lê Xuân muốn giết hắn, chẳng ℓiên quan gì đến chuyện Diệp Phàm có giả chết hay không, chỉ ℓà nàng ta không cách nào tiếp nhận bản thân mình bị một nam nhân nhìn toàn thân như vậy, cho nên ℓúc này Diệp Phàm đừng giải thích tại sao bản thân ℓại giả chết, hắn chỉ muốn truyền một ý nghĩ vào đầu Lê Xuân đó chính ℓà hắn căn bản cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Bình Luận (0)
Comment