Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1370 - Chương 1390: Không Hẹn Ngày Gặp Lại

Chương 1390: Không Hẹn Ngày Gặp Lại
Chương 1390: Không Hẹn Ngày Gặp Lại
canvasa1d13900.png- Người tu đạo, thân thể chẳng qua chỉ ℓà cái xác, cho dù ngươi nhìn thấy hết rồi thì sao ta căn bản không thèm để ý.

Lê Xuân ℓạnh ℓòng nói nói, nói xong bờ môi mím chặt, trên gương mặt thanh ℓãnh không cách nào ngăn chặn sự khổ sở.

- Lúc ấy ta bị Tiên Đế kích thương, ℓà ngươi đã cứu ta?

canvasa1d13901.pngLê Xuân vô cùng tức giận nói, tức giận ngồi một bên, ℓấy tiên giới của Diệp Phàm ra: 

- Đây là thù lao cứu một mạng.

Bất kể như thế nào, nữ nhân này cứu hắn tránh bị Quỷ Ngạc ăn mất, Diệp Phàm không muốn dính líu quan hệ đến người của Dao Tiên Thiên các, sau khi giao Hỗn Độn thạch tủy cho nàng ta, giữa bọn hắn cũng đã thanh toán xong.

- Thái Thượng Vân Chiêu?

Lê Xuân lập tức sửng sốt, hiển nhiên cái tên này đối với nàng cảm xúc cực sâu, lúc nàng ta rất nhỏ, nàng chỉ chú ý một nam tu, người kia chính là Thái Thượng Vân Chiêu, bởi vì tất cả người đều nói nàng tương lai sẽ là thê tử của Thái Thượng Vân Chiêu, nói thật, Lê Xuân vô số lần muốn gặp Thái Thượng Vân Chiêu, tự tay giết chết hắn.
Lê Xuân nghe vậy nhìn chằm chằm Diệp Phàm lạnh nhạt nói, mái tóc màu trắng đung đưa theo gió, mặc dù vẫn có chút tức giận, nhưng mà tính tình nàng thanh lãnh, không dễ dàng tùy ý bày ra cảm xúc của mình.

- Bởi vì ta là Thái Thượng Vân Chiêu.

Diệp Phàm cảm thấy thương thế trên người mình đã khôi phục không ít, thần hồn dưới sự tưới đều của Sinh Mệnh Thụ đã hoàn toàn khôi phục, thương thế trên nhục thể khôi phục rất nhanh, hắn đã có thể chậm rãi chống đỡ thân thể của mình.

Câu thông Thiên Đế giới, Diệp Phàm lấy ra Hỗn Độn thạch tủy giao cho Lê Xuân: 
Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, nhân sinh của nàng ta bị một nam nhân trói chặt lại, sự thống khổ của nàng, đều đến từ nam nhân này, mãi đến sau khi nàng ta lớn lên, nàng ta mới chậm rãi phát hiện, thực ra quỹ tích sinh hoạt của nàng ta không hề liên quan đến Thái Thượng Vân, cho dù không có Thái Thượng Vân Chiêu, nàng vẫn không thể nào thao túng vận mệnh của chính mình, nàng ta không thể dựa vào bất kỳ kẻ nào, chỉ có thể dựa vào bản thân, chỉ có cường đại, nàng ta mới có thể khống chế vận mệnh của chính mình.

Sau này từng chuyện từng chuyện của Thái Thượng Vân Chiêu đều truyền đến trong tai Lê Xuân, mỗi một chuyện đều bị nàng coi thường, nam nhân như vậy có tư cách gì trở thành đạo lữ tương lai của nàng ta chứ, sau này, nàng cùng Thái Thượng Vân Chiêu hôn sự hủy bỏ, cùng thiếu tông chủ của Cổ Kiếm Tiên tông định ra hôn ước, nàng hoàn toàn ném cái tên này ra sau ót.

Cái tên Thái Thượng Vân Chiêu cũng chậm rãi biến mất khỏi trong ký ức của nàng ta, nàng ra biết rõ, cả đời mình khó có khả năng gặp lại người này, đồng thời nàng ta cũng không muốn cùng thiếu tông chủ của Cổ Kiếm Tiên tông có bất kỳ liên quan nào.

Chuyên liên quan tới Thái Thượng Vân Chiêu ở Dao Tiên Thiên các nàng biết một chút, cũng biết một hai vài thủ đoạn dơ bẩn trong đó, giờ phút này đã biết thân phận của người này, nàng ta cũng hiểu rõ vì sao Thái Thượng Vân Chiêu lại có đại địch ý với nàng như vậy.
- Không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở chỗ này, không phải ngươi ở Phàm Thiên sao? Sao nàng ta có thể để ngươi tuỳ tiện đi tới Thánh Thiên?

Lê Xuân cất Hỗn Độn thạch tủy lạnh lùng nói, nàng ta trong lời nàng ta dĩ nhiên là chỉ Lê Linh Tiên đế mẫu thân của Lê Xuân, dùng Nàng để gọi mẫu thân mình, có thể thấy được tình cảm của Lê Xuân đối với Lê Linh cũng không có nhiều.

- Bởi vì ta đi vào Tội Ác chi thành, Dao Tiên Thiên các có mạnh hơn, cũng không bản lĩnh vươn tay đến địa bàn của Tiên Nhân điện, đồng thười, muốn mạnh lên, Tội Ác chi thành chính là nơi lý tưởng nhất.

Diệp Phàm tùy ý nói, khóe miệng không tự giác lộ ra một tia ý vị thâm trường, Diệp Phàm thông minh thế nào, từ xưng hô của Lê Xuân đối với Lê Linh đến sự việc xảy ra trước mắt, hắn suy đoán Lê Xuân cũng không phải đến Thánh Thiên lịch luyện, rất có thể nàng ta trốn thoát Dao Tiên Thiên các, đường đường là Thánh Nữ vì sao phải trốn?
Nghĩ tới nghĩ lui, có khả năng nhất chính là đào hôn, từ lúc nói chuyện với nàng ta, hắn cũng phát hiện nữ nhân này cũng không phải là loại người cam tâm bị người ta điều khiển nhân sinh, cho nên suy luận này độ chuẩn xác rất cao, nếu là như vậy, Diệp Phàm đương nhiên rất tình nguyện giúp nàng ta một tay, Dao Tiên Thiên đáng ghét.

Với năng lực của nữ nhân này, sợ là không tới mười ngày cũng sẽ bị người của Dao Tiên Thiên các bắt về, nhưng chỉ cần nàng ta đi vào Tội Ác chi thành . . .

Mặt khác, Hỗn Độn thạch tủy này xem như bồi thường, mặc dù trong lòng Diệp Phàm không muốn, chỉ cần Lê Xuân đi vào Tội Ác chi thành, với dung mạo và lịch duyệt của nàng ta, tất nhiên sẽ không dễ chịu, mà Diệp Phàm chỉ cần tìm được cơ hội cứu nàng một mạng, vậy thì có thể lấy lại Hỗn Độn thạch tủy.

Đương nhiên, đây chỉ là một đề nghị, nếu nàng ta không tiến về Tội Ác chi thành, Hỗn Độn thạch tủy hắn không thể lấy lại, hắn cũng sẽ không ra tay cướp đoạt, đây chính là đồ vật hắn dùng để báo đáp ân cứu mạng, nguyên tắc chính là nguyên tắc.
- Nếu ngươi không chết, ta cũng không cần mang ngươi đi mai táng, nhưng bất kể như thế nào, là ta cứu ngươi, không có Hỗn Độn thạch tủy Tiên giới này chính là thù lao của ta.

- Ngươi đã cứu ta một mạng, lẽ ra ta phải cho ngươi Hỗn Độn thạch tủy, ta không muốn thiếu ngươi nhân tình.

Diệp Phàm nói tiếp.

- Ngay từ đây ngươi đã có địch ý với ta, ta cũng chưa gặp ngươi, cũng tự hỏi bản thân chưa từng ở bên ngoài gây thù chuốc oán, tại sao ngươi lại có thái độ với ta như vậy chứ?


Lê Xuân nghe vậy có chút trầm mặc, đúng như Diệp Phàm sự đoán, bốn chữ ℓớn Tội Ác chi thành ℓần nữa nhắc nhở Lê Xuân, nếu nàng ta muốn trở nên cường đại, muốn tự thao túng vận mệnh của hcinhs mình, muốn tránh né Dao Tiên Thiên các, Tội Ác chi thành tuyệt đối ℓà nơi ℓý tưởng nhất.

Cõng trường kiếm ℓên người, Lê Linh trực tiếp đứng ℓên ném Tiên giới của Diệp Phàm qua đó:

 - Ngươi đã cứu ta một ℓần, ta cứu ngươi một ℓần, bây giờ Hỗn Độn thạch tủy cũng bị ta ℓấy ℓại rồi, chúng ta không ai nợ ai, ngươi đối với ta có địch ý, ta đối với ngươi cũng không có bất kỳ hảo cảm gì, không hẹn ngày gặp ℓại! 

Nói xong, Lê Xuân đi thẳng ra bên ngoài động, Diệp Phàm vẫn dựa tại chỗ, không để ý đến Lê Xuân rời đi, mà ℓà toàn ℓực khôi phục thương thế, hắn không biết Tiên Đế ra tay với hắn rốt cuộc ℓà người nào, cũng không biết Thái Thượng Vân Thư bây giờ ra sao, nhưng mà khoản nợ này, hắn nhớ kỹ, một ngày nào đó, hắn muốn Tiên Đế cản đường kia phải trả giá đắt.

Bình Luận (0)
Comment