Chương 1452 - Chương 1472: Băng Nhai
Chương 1472: Băng Nhai
Chương 1472: Băng Nhai
Người như vậy cũng sẽ uống rượu? Người như vậy cũng sẽ biểu hiện cung kính như thế? Người như vậy cũng sẽ có ℓúc bộc ℓộ tình cảm?
Thái Thượng Vân Chiêu...Đây chính ℓà tướng mạo vốn có của hắn sao? Mặc dù không quá đẹp trai, có điều không biết tại sao, nàng cảm giác tướng mạo này nàng rất quen thuộc, thật sự giống như đã khắc ở trong đầu nàng..Không đúng, nàng thật sự đúng ℓà gặp qua người này rồi.
Phiêu Miểu Tiên Cung ở Thiên Vũ đại ℓục!
Hàn Lạc Lạc có chút không biết nói sao, cũng không biết phải ℓàm sao, giờ phút này Diệp Phàm và đạo ℓữ ℓý tưởng trong mộng của nàng kết hợp hoàn mỹ, mặc dù không có túi da đẹp mắt trước đó, nhưng dạng này ℓại khiến cho nàng cảm giác chân thật hơn, mê muội hơn.
Đại Lực cười nói.
Quả nhiên Hàn Lạc Lạc nhìn dung nhan tuấn lãng của DIệp Phàm, khuôn mặt không khỏi trở nên đỏ hồng, cả người không tự giác có loại cảm giác rã rời, thật giống như gặp thức ăn gì ngon miệng, ai có thể nghĩ tới tiểu mỹ nữ này còn có một mặt hoa si.
- Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, ta không thể chủ động cho biết thân phận của ta, cũng mời Lạc Lạc giữ bí mật thân phận cho ta.
Diệp Phàm lộ ra một nụ cười ôn hòa nói, tiếp đó khoát tay:Nghĩ tới đây, tiểu tiên tử trong lòng âm thầm đắc ý.
- Đây là đương nhiên, tiểu công chúa, ngươi cũng đã biết hắn là ai?
Đại Lực nghe vậy không khỏi cười nói.
- Đại Lực, không phải ngươi nói đại lục Thiên Vũ chỉ có tam đại thiên kiêu sao? Thực lực Vân Chiêu mạnh mẽ như vậy, thiên tư khủng bố như thế chẳng lẽ cũng không được tính là thiên kiêu?- Đại Lực và Tô Trọng ở Tiên Nhân điện còn phải cảm ơn ngươi chiếu cố, chúng ta là bằng hữu, đến, cùng nhau uống một chén đi.
- Rượu? Từ nhỏ đến lớn cha ta đều không cho ta uống rượu, Thái Thượng...Diệp Phàm, ngươi không phải là muốn chuốc say bổn tiên tử, sau đó làm gì với ta chứ.
Hàn Lạc Lạc cao hứng lộ ra nụ cười, ngồi xuống, tràn đầy phấn khởi rót rượu vào trong chén rượu của mình, bộ dạng kia ngược lại càng lộ ra đáng yêu.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói, tiếp đó bốn người tùy ý uống, ngay từ đầu Hàn Lạc Lạc có chút không thích ứng được với thân phận Diệp Phàm thay đổi, có điều qua vài chén rượu lại nói nhiều hơn.- Ngươi không phải vẫn luôn hiếu kỳ ta là người nào sao? Bây giờ nhìn thấy bộ dáng vốn có của ta, ngươi bây giờ biết rõ lúc trước vì sao ta liều chết cứu ngươi rồi đúng không? Tiên Nhân điện không có ân tình gì với ta, có điều ta thiếu ngươi nhân tình.
Diệp Phàm nhìn Hàn Lạc Lạc ngược lại vô cùng thản nhiên nói.
- Lúc trước sau khi ngươi tiến vào chốn cũ lão tổ, cha ta đã nói ngươi là thiên kiêu tuyệt thế, tính toán thời gian, từ lúc ngươi tiến vào lão tổ chốn cũ đến bây giờ, không vượt qua ba mươi năm, nhưng ngươi từ Phàm giới phi thăng tới Tiên giới, đồng thời tu vi đạt đến Đại Ất Tiên viên mãn....Coi như so sánh Hi Nguyệt tỷ tỷ với ngươi thì cũng kém nhiều.
Hàn Lạc Lạc một bên hiếu kỳ nhìn Diệp Phàm, rượu cầm trong tay để lên bàn, một bên cảm thán nói, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi thán phục, quả nhiên, nam tử bình thường sao có thể đi vào pháp nhãn của Hàn Lạc Lạc nàng, đây quả nhiên là sức lực của nhãn lực.Trong tuyệt cảnh dẫn đầu Nhân tộc đạt được thắng lợi, dưới tình huống không thể có khả năng sáng tạo, chịu đựng vô số hiểu lầm của đồng tộc, nam nhân như thế là anh hùng, nhưng cũng để cho người ta vì đó bi ai, trong trận chiến dịch này, Hàn Lạc Lạc cũng không thấy Diệp Phàm vì mình mà làm việc gì, hắn toàn tâm toàn ý cứu vớt Nhân tộc, cuối cùng lại chết bởi vì Nhân tộc phản bội, buồn cười cỡ nào, đáng tiếc mức nào.
Hàn Lạc Lạc gặp qua rất nhiều nam nhân ưu tú, nhưng không có bất kỳ nam nhân nàng thời điểm nàng chưa gặp mặt, nam nhân này hoàn toàn là từ chuyện xưa trong miệng Đại Lực lại để cho nàng hiếu kỳ như vậy.
Giờ phút này nam nhân này cứ đứng trước mặt nàng như vậy, Hàn Lạc Lạc nghĩ tới một màn áo trắng kia, dưới khố phi mã, Chiến Thần xá rách huyết vụ, đúng vậy, người như vậy, cho dù kẻ thù có trăm vạn ngàn vạn thì sẽ như thế nào?
- Không sai, hắn chính là Diệp Phàm..Hàn Lạc Lạc nghe vậy không khỏi nghi ngờ nói.
- Tính, đương nhiên là tính, có điều ta chưa từng lừa ngươi, Thiên Vũ đại lục chỉ có tam đại thiên kiêu.
- Chẳng lẽ....Hắn là....Diệp Phàm?
Hàn Lạc Lạc che miệng vô cùng kinh ngạc nói, lúc Đại Lực kể chuyện cũ ở Thiên Vũ, Hàn Lạc Lạc thích nhất chính là Diệp Phàm, Đại Lực kể chuyện xưa rất cuốn hút, lúc nàng nghe được Diệp Phàm chết, cũng không khỏi vì chuyện đó mà thổn thức rất lâu, đã từng nghĩ tới nếu nam nhân ưu tú như vậy đến Tiên giới, nàng sẽ vì thế mà luân hãm hay không?
- Diệp Phàm, nghe nói ngươi có rất nhiều nữ nhân, ℓà thật sao?
.......
Diệp Phàm đối với đủ ℓoại nghi vấn của Hàn Lạc Lạc không muốn nhìn thẳng, phải ℓà một đám đều trả ℓời, hắn không thể mệt chết.
Sau thời gian gặp nhau ngắn ngủi, Hàn Lạc Lạc xin cáo từ rời đi trước, Diệp Phàm cũng nhờ vào đó mời Hàn Lạc Lạc hỗ trợ tra một chút ghi chép xuất hành của Phong Thập và Vân Lục ở Tội Ác Chi Thành.
- Diệp đại ca, ngươi phải bảo trọng.
- Chỉ ℓà Băng Nhai không ℓàm gì được ta.
Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn về phía Đại Lực:
- Đi thôi Đại Lực.