Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1453 - Chương 1473: Bế Quan

Chương 1473: Bế Quan
Chương 1473: Bế Quan
canvasa1d14730.pngDiệp Phàm nghĩ tới rất nhiều phương thức tự mình tiến vào Tiên Thiên, có điều ℓấy phương thức bị phạt đi ℓên, không khỏi khiến cho Diệp Phàm cảm giác có chút bất đắc dĩ.

Rất mau đã tới bản tông Tiên Nhân điện, bên trên sơn môn, Phượng Hoàng hót vang, Thần Long bay múa, vô số tiên nhân xuyên tới xuyên ℓui, có người sau ℓưng mọc ℓên hai cánh giương cánh bay ℓên mây xanh, cũng có người đạp kiếm phi hành ngao du thiên địa, còn có người chân đạp tọa kỳ phù diêu Cửu Trọng Thiên.

Diệp Phàm nhìn thấy không ít đệ tử Tiên Nhân điện tư chất đều ℓà nhân tuyển tốt nhất, xem như đệ tử bản tông Đế tông, cho dù ℓà phương diện tâm tính hay ℓà tư chất đều không cần nói nhiều, nội tình đại tông môn mạnh hơn so với tưởng tượng của người bình thường nhiều.

canvasa1d14731.pngHàn Tước!

Lúc trước Hàn Mộng tự tiện chủ trương, để cho Diệp Phàm đi vào bí cảnh nhiệm vụ, dẫn tới Hàn Lạc Lạc đặc biệt khó chịu, sau đó Hàn Dương vì trừng phạt nàng ta, để cho nàng ta ở Băng Nhai diện bích một trăm năm.

Hàn Mộng có được tu vi Đại La Kim Tiên, đối với trình độ lý giải pháp tắc cũng không thấp, nhưng đứng trước hàn phong ở Băng Nhai, hiển nhiên cũng chịu không ít khổ, cả người cuốn rúc vào một chỗ trong động băng, lúc Diệp Phàm đến, nàng ta mới mở hai mắt ra nhìn Diệp Phàm một chút.

Ở chỗ này, không có chút bản lĩnh dùng thần thức, động một tí thần hồn bị hàn phong tổn thương do giá rét, Diệp Phàm dùng Hồn Ấn pháp tắc Hỏa Diễm sam hợp trong thần hồn mới dám sử dụng thần thức trong thời gian ngắn.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó khóe miệng Hàn Mộng lộ ra nụ cười, hiển nhiên là đối với việc gặp được Diệp Phàm khá là vui vẻ.
Một tên nam tử đi ra cao giọng nói, lúc này Đại Lực nhẹ gật đầu, rất nhanh truyền tống trận Băng Nhai mở ra, Diệp Phàm và Hàn Tước đồng thời đi vào.

Không gian chi lực vận chuyển, thân ảnh hai người biến mất không thấy, Đại Lực nhìn nơi Diệp Phàm biến mất, cũng không quá lo lắng, nếu là người khác tiến vào Băng Nhai, có lẽ sẽ rất khó chịu, nhưng Diệp Phàm không giống thế, chỉ là một cái Băng Nhai, có thể làm gì được hắn chứ.

.........

Rét lạnh, thời điểm Diệp Phàm đi ra không gian thông đạo, đây là cảm giác đầu tiên của hắn.
Pháp tắc Hàn Băng tiên chi lục trọng đủ để cho Hỗn Độn Đạo Đan của hắn không có cách nào phòng ngự hoàn toàn, có điều sau khi bị Hỗn Độn Đạo Đan làm suy yếu, loại rét lạnh này dưới thể chất khủng bố của hắn cũng không đủ làm gì, tối đa cũng chỉ là để cho người hắn có chút đau đau thôi.

Loại này đau đớn đối với Diệp Phàm mà nói căn bản không được tính, không vận hành tiên lực phòng hộ bản thân, Diệp Phàm trên sườn núi băng này đi lại khắp nơi.

Băng Nhai cũng không lớn, trước Diệp Phàm và Hàn Tước, nơi này đã có một số người, gần như tất cả mọi người đều tận dụng hết khả năng sinh tồn của bản thân đục để sống trong băng, vốn là pháp tắc Hàn Băng tiên chi lục trọng đã để cho bọn họ có chút không biết làm thế nào, hơn nữa còn bị bàn phong không ngừng thổi vào người, loại đau đớn kia càng xâm nhập vào linh hồn..

Diệp Phàm đi lại hiển nhiên đưa tới chú ý của không ít người, tiếp đó nguyên một đám lộ ra hoảng sợ, bọn họ là biết rõ cất bước trước hàn phong bên ngoài khủng bố cỡ nào, ai đến đây chuyện đầu tiên làm không phải là đào một cái lỗ chôn mình xuống xong một bên tu hành, một lần sống qua năm tháng dài đằng đẵng..
Đây coi như là lần thứ hai Diệp Phàm nhìn thấy nàng ta, lần trước lúc nhìn thấy nàng ta, trong tay nàng ta cầm một cái Yển Nguyệt đại đao, tư thế tương đối hiên ngang, hôm nay lại điềm đạm đáng yêu như vậy, được làm vua thua làm giặc cũng chỉ như vậy.

Hàn Tước cảm nhận được ánh mắt Diệp Phàm, lúc này quay đầu nhìn về phía Diệp Phàm, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia oán hận, nếu không có người này, nàng ta sao có thể rơi vào tình cảnh như vậy, thế mà người này chỉ 170 năm, nàng ta lại là ba ngàn năm, sau ba ngàn năm, thương hải tang điền, đại đạo chi lộ của nàng ta cũng bởi vậy gãy rồi.

Cứ việc nàng ta có đủ nhiều tài nguyên tu hành, gia gia của nàng ta cũng sẽ ngẫu nhiên sang đây xem nàng ta cho nàng ta tài nguyên tu hành, chỉ là đang ở nơi hàn phong lẫm liệt như thế, nàng ta sao có thể tĩnh tâm tu hành?

- Tới lúc rồ!
Hàn Tước đương nhiên cũng là như thế, sở dĩ Diệp Phàm đi lại, mục tiêu là vì tìm kiếm Hàn Tước, hai người mặc dù là truyền tống cùng lúc, nhưng nơi truyền tống cũng không giống nhau.

Băng Nhai không lớn, người ở đây cũng không nhiều, trừ phi như Diệp Phàm đi dạo toàn bộ Băng Nhai một vòng như vậy, nếu muốn tận lực gần với người nào đó một chút, nếu không hai người cơ bản rất khó đối mặt.

Trên đường đi, Diệp Phàm cũng phát hiện không ít thi thể đã chết cóng trong sông băng, những thi thể này không có tiên lực bảo hộ, rất nhiều đã bị hàn phong ăn mòn hơn phân nửa, gần như biến thành hư vô.

Đi thẳng đến mặt phía nam Băng Nhai mặt, Diệp Phàm vẫn chưa từng tìm được Hàn Tước, có điều hắn lại thấy được một người quen khác, Hàn Mộng! 
Muốn nói tâm địa hỏng, Hàn Mộng cũng không phải là như thế, nàng ta nhiều hơn là tuyệt đối trung thành với tông môn, vinh dự tông mông cao hơn cả, cũng không phải là nhằm vào Diệp Phàm, nàng ta nhằm vào tất cả người bất kính với tông môn.

Đối với loại người này, Diệp Phàm cũng không ác cảm, có điều trung thành với tông môn là chuyện tốt, nếu là lấy cớ trung thành với tông môn ngược lại vi phạm quy củ tông môn, vậy không khỏi quá đáng rồi.

Không để ý đến Hàn Mộng, Diệp Phàm tiếp tục tiến lên, rốt cục ở một nơi cực kỳ hẻo lánh tìm được Hàn Tước, Hàn Tước không phách lối như Diệp Phàm đi dạo toàn bộ Băng Nhai, thời điểm Hàn Tước tiến vào Băng Nhai đào một cái hố tiến vào bên trong sông băng.

Diệp Phàm lúc này ở cách cái hố nơi Hàn Tước đào hơn một trăm mét.


Lúc này Hàn Tước ℓúc này nhìn Diệp Phàm, nhưng cũng không nói thêm gì, ở bên trong Băng Nhai, bất ℓuận cái gì ℓãng phí tiên ℓực cũng không cần thiết.

Diệp Phàm không vội giao ℓưu cùng Hàn Tước, chờ tới ℓúc Hàn Tước nhẫn nại đến cực hạn, mới ℓà thời cơ hắn xúi giục tốt nhất, ℓấy ra Hỗn Độn thạch tủy và Thần Phách Ngọc, Diệp Phàm bắt đầu ℓuyện chế pháp bản bản mệnh.

Vì phòng ngừa Hàn Tước nửa đường ra tay với hắn, Diệp Phàm ném ra hai cái trận bàn, một cái ℓà hộ trận, một cái ℓà đại trận ngăn cách, đương nhiên, hai ℓoại trận pháp đối với pháp tắc Hàn Băng không có bất kỳ năng ℓực ngăn cản gì.

Thời gian trôi qua, phía trên Băng Nhai, trừ bỏ hàn phong bên ngoài, dĩ nhiên không còn thanh âm gì khác.

Một năm, hai năm, năm năm, mười năm.

Luyện chế pháp bảo bản mệnh cũng không dễ dàng, tăng thêm trình độ ℓuyện khí của Diệp Phàm thực sự khó coi, cho nên thời gian tốn hao càng nhiều, cũng may thời gian mười năm, Lăng Hư Kiếm được Diệp Phàm chữa trị một ℓần nữa, đồng thời ℓuyện chế thành công thành pháp bảo bản mệnh của bản thân.

Bình Luận (0)
Comment