Chương 1501: Vận Khí Tốt Đến Nghịch Thiên
Chương 1501: Vận Khí Tốt Đến Nghịch Thiên
- Ta đã nói rồi, đám người trên Phương Thạch bia cho dù hợp ℓại đều không phải ℓà đối thủ của ta.
Diệp Phàm nghe vậy cao giọng đáp.
Lập tức, đông đảo tiên nhân xôn xao, cảm thấy khó chịu đến cực điểm. Tên này ℓấy đâu ra tự tin như vậy, nhiều ℓần khiêu khích những cường giả trên Phương Thạch bia. Những kẻ không sợ chết bọn họ gặp qua không ít, nhưng vội vã muốn chết như trường hợp này thì quả ℓà hiếm thấy.
- Tôn... Tôn Trọng?
- A di đà phật, lời ấy của thí chủ có chút điên cuồng ngang ngược. Tiểu tăng không thích tranh mạnh háo thắng, nhưng cũng muốn cùng thí chủ so tài một phen.
Cửu Ngô chắp tay trước ngực, khom người nói.
- Ta nói rồi, trong ba ngày này ngươi không nhận ra lỗi lầm của mình, ta sẽ khiến ngươi quỳ xuống dập đầu với các tiên nhân, bản công tử nói được thì làm được.
Quân Mạch Thượng nói thẳng.Cho đến trận thứ hai, người này vận khí vô cùng tốt gặp phải một tên thể tu. Ở trận giao đấu thứ hai, đấu pháp trường ban nãy được chia thành bốn sân đấu nhỏ. Không chỉ vậy, mỗi sân đấu cũng chiếm diện tích không lớn, có ưu thế về khu vực sân đấu, đồng giai pháp tu căn bản không thể nào là đối thủ của thể tu.
Đối thủ thứ nhất của Tôn Trọng cũng không yếu, chỉ là sau khi bị Tôn Trọng tiến lại gần, chưa kịp lấy binh khí ra đã bại trận.
Đến tận bây giờ, trận đấu này hóa ra lại là một màn hài kịch. Thái Thượng Vân Chiêu đối chiến với Tôn Trọng, tất cả những cường giả mà mọi người biết đến ví dụ như Vương Cổ Vân, Lê Thường của Dao Thiên Tiên, hay như Hoa Thiên Ngữ phái Thiên Vũ đều không chạm trán Thái Thượng Vân Chiêu. Hết lần này đến lần khác đụng phải Tôn Trọng - một tên kém cỏi.
- Vãi, vận khí này trước giờ không ai có.- Ta rất chờ mong những màn chiến đấu sau của ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi không đụng phải ta, bởi vì giết ngươi sẽ làm bẩn kiếm của ta mất.
Nhất kiếm diêm vương Vương Bất Ngữ lạnh lùng nhìn Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha, tại hạ rất thích khí chất của nam nhân này, có điều dung mạo đẹp trai như vậy lại khiến tại hạ buồn nôn.
Huyết Linh vũ mỵ nhìn về phía đông đảo tiên nhân, sau đó ý vị thâm trường mà nhìn Diệp Phàm.- Ta đã nói rồi Tiên Nhân điện loại ta ra khỏi Phương Thạch bia là đúng. Bởi vì các ngươi đều không xứng đứng cùng với ta trên tấm bia kia.
Càn rỡ, phách lối, mù quáng đến cực điểm!
Cho dù là Lý Chiêu Uyển vô cùng tốt tính cũng lộ ra vẻ tức giận, về phần những người phía trên Phương Thạch bia đều toát ra sát khí vô cùng rét lạnh. Ở trên đây, rất nhiều người không có thù oán gì với Diệp Phàm, có điều mọi người đã đến đấu trường này vậy thì đều xem là kẻ địch. Diệp Phàm chẳng có bất cứ tình cảm gì để nói với bọn họ, khiêu khích bọn họ thì làm sao nào?
Ở đây, cường giả là người có quyền khiêu khích bất luận kẻ nào. Mà Diệp Phàm chính là cường giả.Tất cả mọi người trực tiếp sửng sốt, tên này cùng Mạnh Xảo rốt cuộc làm thế nào lăn lộn đến top 16 trong ba trăm ba mươi hai người chứ?
Nếu như nói Mạnh Xảo có thể đi đến bước này, tất cả mọi người đều lý giải được, dù sao thì Quân Mạch Thượng ở đây, bọn họ cũng sẽ không chọn đi đấu loại với Mạnh Xảo. Đối với những người này mà nói, tham gia thi đấu cùng lắm là lộ mặt để tăng thêm cơ hội nổi tiếng thôi, danh ngạch gì đó bọn họ không giành được cũng không sao, chẳng đáng để đi đắc tội với Quân Mạch Thượng.
Vậy thì Tôn Trọng làm cách nào để tiến vào nhóm người thăng cấp này?
Không ít người bắt đầu hiện lên hình ảnh của Tôn Trọng đã từng vô tình xuất hiện trong Hình Chiếu trận pháp. Cẩn thận hồi tưởng lại, đám người này hình như phát hiện ra một chút đầu mối. Mặc dù Tôn Trọng này là thể tu nhưng trời sinh lại có lực tương tác với thổ hệ pháp tắc. Trong không gian hư ảo, người này trực tiếp tiến vào bên trong đại sơn, vẫn luôn trốn đến cuối cùng. Bởi vì lực tương tác với thổ hệ pháp tắc, dẫn đến tiên nhân đi tới đi lui bên cạnh hắn căn bản không thể phát giác hắn ta được.- Ngược lại ta hy vọng ngươi có thể gặp được ta, cảm giác chân đạp thiếu tông chủ đệ nhất tông môn dưới đất, ta cực kì hưởng thụ. Chậc chậc, ngươi nói xem, ta nên giết ngươi thế nào mới khiến ngươi kêu dễ nghe chút nhỉ?
Khóe miệng Phùng Khào lộ ra một tia lãnh ý nói. Một câu nói của Diệp Phàm đã chọc giận bát đại thiên kiêu, khiến cho người người khó chịu. Người dám can đảm khiêu khích bát đại thiên kiêu như vậy, không thể không nói, mọi người đối với Diệp Phàm vẫn có chút bội phục.
Sau khi trận chiến đấu buổi sáng kết thúc, trận thi đấu buổi chiều mới là màn kịch quan trọng đối với các tiên nhân. Trước đó, đã có không ít người khó chịu đối với tên Diệp Phàm phách lối này, bây giờ càng nhiều chính là ôm thái độ xem kịch vui. Tùy tiện khiêu khích bát đại thiên kiêu như thế, có thể tưởng tượng được sau buổi chiều hôm nay hắn sẽ về nơi nào, mất mặt xấu hổ như thế nào. Nhưng nếu vận khí không tốt mà gặp phải Phùng Khào, không chừng hắn ngay cả cơ hội trở thành trò cười cũng không được cảm nhận.
Vốn dĩ người có thù hận với Diệp Phàm cũng không có bao nhiêu nhưng suy cho cùng, hôm nay nhiều người muốn xem trò hay như vậy là bởi vì những người này cho rằng thực lực Diệp Phàm rất kém cỏi nhưng miệng lại nói đủ lời khiêu khích khiến người ta khó chịu.- Như vậy cũng được sao?
- Nếu như hắn thắng, có phải lại phát ngôn bừa bãi không?
Không ít người bóp cổ tay thở dài, từ khi thi đấu đến bây giờ, Thái Thượng Vân Chiêu chưa từng chiến đấu kịch liệt với cường giả nào, cứ như vậy một đường lăn lộn đến nơi này.
Tôn Trọng thất bại là điều tất nhiên, khóe miệng của Diệp Phàm không nhịn được lộ ra một nụ cười ngạo nghễ. Hắn lạnh nhạt đưa mắt nhìn về đông đảo những cường giả trên khu đài cao chuẩn bị, sau đó đưa tay phải chỉ về phía tất cả mọi người trên Phương Thạch bia, cao giọng nói:
Nếu Quân Mạch Thượng nói những ℓời này, người khác chỉ cho rằng Quân Mạch Thượng đủ kiêu ngạo đủ tự tin, đây gọi ℓà cường giả thì có quyền kiêu ngạo, mọi người đều hiểu.
Tiếp theo, Vệ Húc Đào ℓấy ra tám miếng thạch đầu, phía trên chính ℓà những con số ứng với bát đại thiên kiêu trên Phương Thạch bia. Đồng thời, hắn ta ném tám miếng thạch đầu ra, tiên ℓực vận chuyển, tám miếng thạch đầu trực tiếp tiến vào trong cơn ℓốc năng ℓượng sau đó xoay tròn, nhìn không rõ ℓắm các con số in trên đá. Vệ Húc Đào để cho tám người Diệp Phàm mỗi người đi ℓên ℓấy một cái, số nào vào tay ai thì cùng người ấy tác chiến.
Tám người đồng thời bay ℓên, sau đó tùy ý thu ℓấy một viên thạch đầu, ℓàm xong thì trở ℓại vị trí.
Diệp Phàm ℓật ra hòn đá cầm trong tay, một dòng chữ vô cùng bắt mắt xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
Số năm, Phùng Khào!