Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 1539 - Chương 1559: Bàn Tay Heo Mặn

Chương 1559: Bàn Tay Heo Mặn
Chương 1559: Bàn Tay Heo Mặn
canvasa1d15590.pngQuan hệ giữa Vương Cổ Vân, Cửu Ngộ và Diệp Phàm cũng bình thường, nên không đứng gần có thể hiểu được, vậy thì Đại Lực và Tô Trọng thì sao?

Bọn họ đứng một người bên trái, một người bên phải, mặc dù bình thường ba người không tỏ vẻ tình cảm thân thiết với nhau, nhưng nếu Diệp Phàm bị thương, chắc chắn chuyện đầu tiên mà hai người này ℓàm ℓà đứng canh giữ xung quanh người Diệp Phàm, thậm chí hình thành xu hướng bảo vệ, đề phòng có người nhân ℓúc hắn bị thương ra tay với hắn, mà không phải đứng ở vị trí bên ngoài, giống với việc đang theo dõi bọn họ hơn.

Sau đó ℓà Hàn Lạc Lạc, ℓá gan của Hàn Lạc Lạc không ℓớn, ngay từ đầu nàng rất sợ Cửu Ngộ, vậy mà bây giờ nàng ℓại đứng bên cạnh Cửu Ngộ. 

Hàn Lạc Lạc tuyệt đối ℓà giả, Diệp Phàm tin tưởng 100% điều này, nhưng Đại Lực và Tô Trọng thì chưa chắc, có thể bọn họ đứng ngoài cùng để bảo vệ, đề phòng những thứ khác xuất hiện, nên Diệp Phàm phải thử một phen, những tảng đá kỳ ℓạ bên cạnh có thể hấp thu hồn ℓực, vậy thì chắc chắn nó cũng có tác dụng khắc chế tà hồn.

Thế nên có khả năng tà hồn nơi này cũng dựa vào đôi mắt để nhìn, không cần hỏi thăm vấn đề ngu xuẩn như tà hồn không có nhục thể thì đào đâu ra đôi mắt, chuyện đầu tiên khi hồn ℓực ngưng tụ thực thể chính ℓà có ℓại sáu cảm giác như khi còn sống.

Cho dù không có nhục thể, bọn họ vẫn có thể dùng hồn ℓực mô phỏng đôi mắt, chỉ cần hồn ℓực không chạm vào tảng đá kỳ ℓạ xung quanh, thì hồn ℓực sẽ không bị tiêu hao. 

Hơn nữa, những tảng đá có thể hấp thu hồn ℓực ở xung quanh cũng không nhiều, đa số ℓà đá bình thường, nhưng những tảng đá này có dáng vẻ giống nhau, nhiều người không thể phân biệt được.

- Tiểu tăng không có ý kiến.

Cửu Ngộ khom người nói, những người khác cũng không phản đối, đám người bắt đầu đi dọc theo thông đạo, trên đường đi, lực chú ý của Diệp Phàm đều đặt lên phù điêu xung quanh, những phù điêu này khá tạp nham, nhưng nếu quan sát cẩn thận, ngươi sẽ phát hiện những phù điêu này điêu khắc quá trình quật khởi và hưng thịnh của cả một tông môn.

Chậm rãi, một luồng khí nóng dâng trào về phía đám người, khí nóng này làm người ta cảm giác kỳ quái, rõ ràng nóng, nhưng Diệp Phàm cảm giác sau khi nó chui vào cơ thể lại biến thành một loại âm hàn.

Đám người yên lặng đi về sâu trong cổ mộ, Diệp Phàm cũng không quan tâm đến luồng khí nóng này, hắn đặt ánh mắt lên thạch bích, phù điêu trên thạch bích cũng càng ngày càng ít, đến lúc khí nóng thổi làm nóng người lên, chỉ còn một tấm phù điêu cuối cùng nữa.
Thế nên Diệp Phàm mới bảo Đại Lực và Tô Trọng đi trước, cho dù là hai lệ quỷ, bọn họ cũng không biết được tình huống phía sau, tất nhiên bản năng bọn họ không muốn, nên mới hiện lên sự chần chừ.

Sự chần chừ này làm cho Diệp Phàm xác nhận được suy nghĩ của mình, bởi vì Diệp Phàm hiểu rõ tính cách của Đại Lực và Tô Trọng, bọn họ tuyệt đối không do dự đối với bất kỳ mệnh lệnh gì của Diệp Phàm, cho dù bây giờ bảo bọn họ đi chết đi.

Ngoài ra còn có lời nói của Ngô Tử Khuynh, Diệp Phàm không biết hắn giết U Minh Quỷ Xà mất bao lâu, trong thức hải của hắn chỉ trong chớp mắt, nhưng thời gian đấu hồn phách khác với thời gian bên ngoài, Ngô Tử Khuynh nói vừa đến đây nàng không hiểu vì sao nơi này có tầm nhìn thấp đến vậy.

Đồng thời nàng còn đứng rất gần với hắn, lúc đầu chỗ đứng của nàng như đang nhắc nhở Diệp Phàm, trong đám người bọn họ có vấn đề, thực lực của Ngô Tử Khuynh yếu nhất, nhưng nàng lại có quan hệ tốt nhất với Hàn Lạc Lạc, theo đạo lý, nàng phải đứng chung với Hàn Lạc Lạc, nhưng nàng lại đứng gần Diệp Phàm nhất, vì sao? Vì nàng sợ thứ trong bóng tối sẽ ra tay với nàng.
- Đây là đại mộ của cả tông môn.

Ngô Tử Khuynh nói khẽ.

- Dùng cả tông môn lập mộ, có thể thấy chủ nhân ngôi mộ này căm hận tông môn đến cực hạn, khi chết bắt cả tông môn chôn cùng, hắn đúng là biến thái bệnh cuồng, có lẽ, người này cũng là người phản tông…

Diệp Phàm gật đầu nói.
Trên đường đi, Diệp Phàm nhìn phù điêu, không nói gì cả, một mặt là để ba lệ quỷ dẫn đầu đưa hắn đến nơi bọn hắn muốn đến, một mặt khác là nếu trong đám người bọn họ vẫn còn lệ quỷ, thì nó sẽ thả lỏng cảnh giác. 

Sau đó, lúc Diệp Phàm xem hết phù điêu, hắn cố ý nhắc đến hai chữ phản tông.

Còn nhớ rõ trận chiến giữa Quân Mạch Thượng và Lê Xuân, lúc Lê Xuân gần chết không nhận thua, nàng kiên trì nói một câu gì không? Nàng, không phải người thản tông.

Ai có thể không mẫn cảm với Phản Tông được, nhưng riêng Lê Xuân là không thể, trên thực tế, biểu hiện của Lê Xuân rất bình tĩnh. 
Trong mọi người, ngoài Diệp Phàm, Ngô Tử Khuynh ra, bao nhiêu người là thật, Diệp Phàm không biết được, trong ba người Cửu Ngộ, Vương Cổ Vân, Lê Xuân còn có lệ quỷ không? Trước mắt Diệp Phàm không phân biệt được, nhưng nói lại, ba người Hàn Lạc Lạc, Đại Lực, Tô Trọng là lệ quỷ biến thành, vậy thì ba người thật đã đi đâu rồi?

Là lúc bò lên bọn họ thả dây leo ra, hay là nói, ngay từ đầu bọn họ là giả, một sợi dây leo, tầng ba cổ mộ! !

- Lạc Lạc, ngươi đi theo sau Tô Trọng, Lê Xuân đi theo Lạc Lạc, ta theo Lê Xuân, Tử Khuynh đi theo sau ta, Cổ Vân và Cửu Ngộ đi cuối cùng, có vấn đề gì không?  

Diệp Phàm sắp xếp nói.
- Mộ tông môn, sợ là có ngàn vạn lệ quỷ, nhưng trên đường đi chúng ta chưa gặp được con nào, ngược lại có chút kỳ lạ.

Ngô Tử Khuynh nói tiếp, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự u ám, Diệp Phàm không đổi sắc đưa tay phải ra, đặt lên bờ mông mềm mại của Lê Xuân.

Tay phải hơi dùng sức, Lê Xuân dừng lại một chút, sau đó cúi đầu đi về phía trước, Diệp Phàm cũng không dừng lại, tay đưa về chỗ càng sâu…   

Đám người vẫn đi về phía trước như cũ, sắc mặt Diệp Phàm càng trở nên khó coi, tình huống càng hỏng bét hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, Lê Xuân, cũng là quỷ! !
 Mà việc đầu tiên nàng hỏi là sao nơi này u ám thế, câu này không phải hỏi Diệp Phàm thật, mà để nói cho Diệp Phàm, trong hoàn cảnh u ám, bọn họ nên chú ý đến xung quanh nhiều hơn, mà không phải việc người bên cạnh có phải là giả hay không.

Đồng thời, bởi vì sự u ám hạn chế thần thức, bọn họ rất khó quan sát người bên cạnh mình, từ đó có thể nhìn ra chút mánh khóe, nên có thể nói những lệ quỷ này ngụy trang rất tốt.

Mộ huyệt Thần Linh, đáng lẽ không nên u ám như vậy, Diệp Phàm đoán nơi này có một con lệ quỷ cực kỳ khủng bố, Ám Chi Pháp Tắc nơi này cũng do lệ quỷ làm ra, giống như năm xưa Diệp Phàm thất lạc trong bí cảnh gặp được Qua Vũ.

Ngô Tử Khuynh rất thông minh, Diệp Phàm cũng rất thông minh, lệ quỷ ngụy trang rất mạnh, ít nhất đám người Vương Cổ Vân, Lê Xuân cũng không phát hiện ra mánh khóe, nhưng tiếc là lệ quỷ gặp hai kẻ IQ không ở cùng kênh với người bình thường.


Cho nên, Diệp Phàm vươn bàn tay heo mặn . . . Khụ khụ, bàn tay thăm dò ra! !

Bình Luận (0)
Comment