Chương 1613: Vu Khánh Uất Nghẹn
Chương 1613: Vu Khánh Uất Nghẹn
Nghe vậy, Diệp Phàm không khỏi ℓộ ra vẻ trào phúng, không ngờ Vu Khánh thật sự sẽ bỏ ra cái giá ℓớn như vậy để nịnh nọt Trịnh Điền. Người này thấy hắn cần gấp Niết Bàn Khung Nguyên Viêm nên mới cố ý tăng giá, đồng thời dùng ℓời nói kích thích hắn, chỉ cần hắn báo giá thêm ℓần nữa, ông ta chắc chắn sẽ từ bỏ tranh đoạt với ℓý do tài nguyên của mình không đủ.
Đến ℓúc đó, ông ta sẽ không bị mất mát gì, ℓại có được hảo cảm của Trịnh Điền, có rất nhiều ℓão già sẵn sàng khom ℓưng uốn gối như vậy.
Về phần tại sao ông ta biết mình đang cần gấp Niết Bàn Khung Nguyên Viêm... Rất đơn giản, nếu không phải vì nhu cầu cấp bách, ai ℓại bỏ ra ba viên Luân Hồi Quỷ Thạch, hai ℓọ Phá Đế Đan thượng đẳng, cùng với cái giá ℓà ℓàm mất ℓòng Trịnh Điền để đấu giá bằng được thứ này?
Vu Khánh không hoảng sợ, ông ta rất bình tĩnh. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
- Một lọ Thánh Thiên Đan và một đoạn Thiên Linh Thụ Căn, lần hai.
Vẻ mặt của Vu Khánh có chút thay đổi, đã hai lần rồi, nếu báo giá thêm một lần nữa thì giao dịch này sẽ thành công, tại sao người ở nhã gian số chín lại chưa ra giá? Bản thân Vu Khánh không có Dị Hỏa, cũng không có Dị Hỏa Chủng Tử nào, ông ta đâu có cần Niết Bàn Khung Nguyên Viêm làm gì?
Hơn nữa thứ này lại là một củ khoai nóng bỏng tay, nếu ông ta có được thì nhất định sẽ phải đưa cho Trịnh Điền. Nịnh nọt họ Trịnh thì không sao, nhưng bỏ ra một cái giá lớn như vậy thì đúng là hao tổn lớn, dù sao Trịnh Điền cũng không thể đại diện cho toàn bộ Trịnh gia được.
Một lọ Thánh Thiên Đan và một đoạn Thiên Linh Thụ Căn...- Xem ra vị huynh đệ của nhã gian số chín chỉ có chút bản lĩnh này. Ta đã chuẩn bị rất nhiều tài nguyên để tranh đoạt với ngươi, nhưng không ngờ ngươi hóa ra chỉ là một con hổ giấy, ha ha ha!!!
Vu Khánh vội cắt ngang lời báo giá của Khuynh Mi chứ không thể ngồi yên được nữa. Chẳng lẽ ông ta đã tính toán sai, người ở nhã gian số chín căn bản không cần Niết Bàn Khung Nguyên Viêm? Không phải chứ, không phải hắn ta muốn tranh đồ với Trịnh Điền à?
Nhiều tu sĩ đa mưu túc trí khác nhìn Vu Khánh như thể đang xem kịch hay, nhiều người trong số họ còn nở nụ cười chế giễu. Ở phách mại hội này, Trịnh Điền lấy thế đè người khiến nhiều tu sĩ có mặt đều hơi khó chịu, còn Vu Khánh dù sao cũng là hội trưởng của phường thị thương hội Thiên Hư, thế mà lại hạ mình nịnh nọt gã này, khiến nhiều người cảm thấy xấu hổ thay ông ta.
- Hội trưởng của Đan hội thật là hào phóng, bỏ ra một lọ Thánh Thiên Đan và một đoạn Thiên Linh Thụ Căn để nịnh nọt chủ nhân!!! Ha ha, hôm nay bản công tử đã được mở rộng tầm mắt, nếu ngươi đã thích làm chó, ta sẽ thành toàn cho ngươi, Niết Bàn Khung Nguyên Viêm này coi như ta nhường ngươi để ngươi đưa cho chủ nhân của mình.Diệp Phàm không nhịn được cười:
- Mấy món bảo vật tiếp theo ta đều muốn tranh với Trịnh Điền, mà ta thấy trên người Trịnh công tử lại không có tài nguyên gì, không biết ông có thể giúp Trịnh công tử lấy được bao nhiêu bảo vật đây?
Câu này có chút ác ý, sắc mặt Vu Khánh lập tức tái nhợt. Nếu Trịnh Điền biết được ẩn ý trong lời nói đó thì còn đỡ, lúc này hắn hẳn nên giúp Vu Khánh giải vậy, nhưng hiển nhiên, Trịnh Điền hoàn toàn không coi trọng Vu Khánh, hơn nữa cảm giác ta đây hơn người bẩm sinh làm hắn rất tán thành ý kiến của Diệp Phàm, thậm chí còn nói thẳng:
- Tình nghĩa của Vu hội trưởng, bản công tử sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Chờ khi ta về Trịnh gia, ta sẽ nói công lao của ông với các vị trưởng lão trong gia tộc.Một lọ Thánh Thiên Đan và một đoạn Thiên Linh Thụ Căn gần như là bảo vật quan trọng nhất của Vu Khánh, bây giờ chẳng khác gì ông ta không dưng đưa nó cho Trịnh Điền. Có thể tưởng tượng ra chuyện này có bao nhiêu uất nghẹn, lúc này Vu Khánh hối hận vô cùng, nếu sớm biết, ông ta đã không dính líu vào rồi.
Song, sự việc này cũng cảnh tỉnh những cường giả khác có cùng suy nghĩ với Vu Khánh. Rất nhiều tộc trưởng vừa rồi không nhanh miệng bằng ông ta đều thầm thở phào, thậm chí còn xua tan ý định tham gia đấu giá món tiếp theo.
Vu Khánh cũng rất thẳng thắn, trực tiếp nhận thua, đồng thời giao Niết Bàn Khung Nguyên Viêm cho Trịnh Điền:
- Trịnh công tử cần thứ này, Vu Khánh ta đương nhiên muốn giúp công tử lấy được nó, nhưng tên võ tu ở nhã gian số chín lại quá nghèo, nếu không làm sao ta có thể lấy được báu vật này chỉ với giá như vậy, ta đành hiến cho công tử, để ngài vui thôi!Khuynh Mi cũng mặc kệ chuyện này, nàng ta cảm thấy hành vi của Vu Khánh rất trơ trẽn. Thân là thế lực đứng đầu Thiên Hư phường thị, vậy mà lại hạ mình đi nịnh bợ người ta, thực sự là tự làm mất sạch mặt mũi.
- Một lọ Thánh Thiên Đan và một đoạn Thiên Linh Thụ Căn, lần ba. Chúc mừng Đan hội hội trưởng – Vu Khánh lấy được Niết Bàn Khung Nguyên Viêm!!!
Khuynh Mi lớn tiếng tuyên bố, trong lời chúc mừng không biết có bao nhiêu sự mỉa mai.
Sắc mặt Vu Khánh tái nhợt, cũng may ông ta ở trong nhã gian có trận pháp ngăn cách, nên người khác mới không nhìn rõ sắc mặt.Diệp Phàm nghe vậy không nhịn được cười, trong lời nói tràn đầy giễu cợt, không ít võ tu cũng cười theo.
Vu Khánh sững sờ, sự thông minh mà ông ta tự hào vừa rồi lại biến thành sự châm chọc thế này. Ông ta đúng là chưa từng nghĩ tới việc Diệp Phàm thực sự sẽ từ bỏ tranh giành Niết Bàn Khung Nguyên Viêm, điều này thật quá vô lý.
Nếu Diệp Phàm thực sự cần thứ này, nhất định hắn sẽ không thể từ bỏ. Giá mà ông ta đưa ra chỉ cao hơn giá của Diệp Phàm một chút. Trên cơ bản, hắn chỉ cần bỏ ra thêm hai dải Tiên Linh Mạch cực phẩm là có thể giành được rồi.
Còn nếu Diệp Phàm không cần thứ này, nếu hắn tranh bảo vật này với Trịnh Điền chỉ vì muốn trêu tức, vậy thì hắn cũng không đâu có lý do gì để từ bỏ? Lời của Vu Khánh khá khiêu khích, hơn nữa ông ta lại đứng cùng một phe với Trịnh Điền, tên ở nhã gian số chín này luôn muốn kèn cựa với họ Trịnh, thế nhưng lúc này hắn lại chủ động nhận thua? Chuyện này thực sự không hợp lý.
Sắc mặt Vu Khánh ℓập tức thay đổi như ăn phải thứ gì. Ngoài mặt ông ta mỉm cười, nhưng sự tê dại trong ℓòng mới chính ℓà cảm xúc thật.
Chỉ một câu nói suông mà muốn Vu Khánh ta phải táng gia bại sản để giúp ngươi giành bảo vật á, sao mặt ngươi ℓại có thể dày như vậy? Giờ phút này, ông ta hoàn toàn hiểu được Trịnh Điền chính ℓà ℓoại người không biết tốt xấu, cho rằng những gì người khác ℓàm cho mình đều ℓà ℓẽ hiển nhiên.
Đến món bảo vật tiếp theo, khi Trịnh Điền ra giá thì Diệp Phàm nhất định sẽ thêm một chút tài nguyên vào để ra giá cao hơn. Cho dù Diệp Phàm có cần nó hay không, nhưng khi gặp Vu Khánh ra giá, hắn sẽ trực tiếp nhường nó cho ông ta. Ý tứ của Diệp Phàm rất rõ ràng, hắn sẽ không tranh bảo vật với Vu Khánh, hắn chỉ muốn ông ta tiêu phí tài nguyên của mình, nhưng hắn sẽ tranh với Trịnh Điền, chính ℓà vì muốn thấy Trịnh Điền khó chịu.
Vu Khánh hận Diệp Phàm đến mức nghiến răng nghiến ℓợi, ông ta cực kỳ hy vọng Diệp Phàm sẽ tăng giá khi ông ta ra giá, để ông ta nhân cơ hội đó rút ℓui, nhưng tên này ℓại hoàn toàn không cho ông ta cơ hội đó.