Chương 1635: Bí Bảo Đế Tông
Chương 1635: Bí Bảo Đế Tông
Thế nên phàm ℓà tông môn thì đều có bí khố*, và tính an toàn của bí khố Đế tông còn bảo đảm hơn cả việc đặt bảo vật trong tay Đại Tiên Đế. Đầu tiên, trận pháp Đại Đế cấp đủ khiến cường giả Đại Tiên Đế không thể nhất thời tiến vào bí khố, tiếp theo ℓà trong bí khố còn có Na Di Đại Trận, một khi trận pháp bên ngoài bị công phá, chí bảo bên trong sẽ ℓập tức dùng tốc độ nhanh nhất dịch chuyển vào trữ vật giới chỉ của người mạnh nhất tông môn.
*Bí khố: kho tàng bí mật
Nhưng chuyện này với Diệp Phàm ℓại không thành vấn đề. Trước đó đã từng nhắc tới chỗ đáng sợ nhất của Nguyên Diệt Kiếm không phải công kích, mà ℓà đặc tính hóa thần kì thành mục nát của nó, mà điểm rõ rệt nhất trong đó chính ℓà đối phó với trận pháp. Có Nguyên Diệt Kiếm, hộ trận ở đây sẽ mất đi năng ℓực phòng ngự mạnh nhất, từ đó có thể giúp Diệp Phàm dễ dàng tiến vào. Đồng thời, kiếm này hoàn toàn có thể chém nát đặc tính dịch chuyển của trận pháp.
Đương nhiên, Đế Khí chân chính không phải cứ ℓuyện chế ra thì ℓập tức sẽ có uy năng đáng sợ. Dù trường kiếm trong tay Diệp Phàm cũng được xem ℓà Đế Khí, nhưng nó còn thiếu sự nuôi dưỡng của thiên địa. Đế Khí mạnh mẽ mà bây giờ Tiên giới ℓưu truyền, chẳng có cái nào không trải qua vô số năm nuôi dưỡng mới có uy năng như hiện giờ.
Tiên lực cạn sạch, Diệp Phàm thu lấy trữ vật giới chỉ của lão giả, trường kiếm trong tay biến mất, cả người hắn đáp xuống đất rồi bước đến cửa bí khổ.
Lúc này, tình huống ở cửa Luyện Ngục đã bị Tuyệt Vọng Thiên Tông khống chế, dù Diệp Phàm đang tạm thời chặn Vân, nhưng cũng phải trầy vây tróc vảy, mà Diệp Quỷ, Diệp Tàn lại chỉ có thể tận lực bảo vệ bản thân. Trong khi đó, ma vật của Luyện Ngục đã bị giết hết đợt này tới đợt khác, ai cũng biết chờ sau khi ma vật Luyện Ngục bị giết sạch không còn, sau đó sẽ là cảnh trừng trị ba tên Tiên Đế không biết trời cao đất dày kia.
Diệp Phàm không hề nôn nóng. Lần này tới đây, hắn không chuẩn bị trước liệu mình có thể giết được bao nhiêu người trước mặt Vân, hay sẽ phá hủy được bao nhiêu kiến trúc của Tuyệt Vọng Thiên Tông, mà từ lúc bắt đầu, mục tiêu của hắn là bảo khố của chỗ này.
…Nhất Kiếm Lăng Tiêu.
Kiếm khí tung hoành, trong lúc vạn đạo diễn sinh thì chớp mắt đường kiếm đã tới. Lão giả lập tức hoảng hồn, vội bấm niệm pháp quyết, nhưng bấy giờ đã muộn. Thanh Sơn Không Tuyệt bám trên kiếm khí, cộng với sự cường hóa của trận đồ khiến một kiếm này của Diệp Phàm đủ để cân sức ngang tài với công kích từ cường giả Đại Tiên Đế.
Ầm.
Lão giả bị một kiếm đánh bay như diều đứt dây, máu tươi hộc ra khỏi miệng, đồng thời tiên lực cũng hình thành hộ thuẫn, toan kích hoạt Khốn Sát Đại Trận của chỗ này. Nhưng ngay sau đó, một sức mạnh tịnh hóa thiêu đốt truyền đến, tiên lực hộ thể của lão ta bị một ngọn lửa màu xanh hoàn toàn đốt rụi như tờ giấy, tiếp nữa, là đường kiếm.Kiếm khí tuôn trào, dưới Nguyên Diệt Kiếm, trong nháy mắt hộ trận Đại Đế cấp đã mất đi đạo tắc khí tức hoàn chỉnh và bắt đầu suy yếu. Cánh rồng sau lưng Diệp Phàm mở ra, hắn bay thẳng đến trước mặt đại trận, sau đó long trảo như lưỡi đao sắc bén nhất cắm vào quang tráo* của trận pháp, rồi mạnh mẽ xé ra một lỗ hổng để bản thân vọt vào.
*Quang tráo: Lồng ánh sáng.
Cùng lúc đó, Vân – bấy giờ vẫn đang chiến đấu với Diệp Phàm – đột nhiên biến sắc, khí tức trên người nhoáng cái trở nên cực kỳ cuồng bạo. Nàng ta bùng phát tiên lực chặn lại tất cả kiếm khí của Diệp Phàm, sau đó bay ngược vào trong tông môn.
Diệp Phàm thấy thế cũng không thèm ngăn cản, mà xoay trường kiếm chém ngay về phía Triệu Tự.- Không thể nào!!!
Lão giả kinh hoảng hô to vì không thể tin được. Lão ta là bán bộ Đại Tiên Đế, sao có thể bị một cường giả Tiên Đế sơ kỳ giết chết được?
Xoẹt.
Kiếm khí giáng xuống, con ngươi lão giả co rụt lại. Lão ta thầm thấy hối hận, nếu ban đầu không khinh địch, trực tiếp mở Khốn Sát Trận ra thì người chết có lẽ đã không phải mình.- Tông chủ!!
Triệu Tự hét lên đầy sợ hãi, không chỉ lão ta, mà những tiên nhân khác cũng liên tiếp đổ dồn ánh mắt vào Vân. Bọn họ không thể hiểu được vì sao tông chủ của mình lại đột ngột chạy đi mà để lại đối thủ đáng sợ đến thế, ngài ấy làm vậy không phải dồn họ vào đường chết sao?
Người Vân cứng đờ, nàng ta bay trở về mà không chút nghĩ ngợi, rồi giáng một chưởng vào Diệp Phàm. Diệp Phàm quay lại, trường kiếm trong tay chém xuống, va mạnh vào chưởng ấn của Vân.
- Lão yêu bà, không phải ngươi thích để người khác phải lựa chọn à? Ngươi đã đặt ra hai điều khó khiến hai đệ của ta vi phạm đạo tâm, thì hôm nay, ta cũng muốn xem xem ngươi lựa chọn thế nào. Xem ngươi muốn bảo tàng của tông môn mình, hay muốn mạng của đám đệ tử này?Giọng Diệp Phàm vô cùng vang dội, mặt Vân tức thì sa sầm. Nàng ta vung tay, đánh ra một ấn quyết:
- Ếch ngồi đáy giếng, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn lấy được bảo tàng của Tuyệt Vọng Thiên Tông ta à?
Na Di Trận Pháp khởi động, Vân muốn trực tiếp di dời bảo vật trong bảo khố đi, nhưng không lâu sau, nàng ta bỗng đanh mặt... Na Di Đại Trận đã mất đi hiệu lực?
Diệp Phàm nghe vậy, không khỏi cuồng ngạo đáp lời:Lăng Hư Kiếm nằm trong tay bản thể của Diệp Phàm, hắn muốn giết lão giả trước mắt bằng tốc độ nhanh nhất thì nhất định phải sử dụng kiếm pháp mạnh nhất, cho nên mới chưa lấy Huyết Chú Long Thương ra.
- Ngươi muốn đánh với ta một trận à?
Lão giả nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc, sau đó nở nụ cười châm biếm như hiểu rõ. Hiển nhiên lão cho rằng, tiểu bối trước mắt biết mình không có đường sống, và vì thế nên gã mới liều như chó cùng rứt giậu.
Diệp Phàm không trả lời, bản thể của hắn đang chiến đấu với Vân. Đương nhiên, lão trước mặt này không biết kẻ đang đánh với tông chủ của lão là hắn, chứ nếu không, lão há có thể khinh thường, thậm chí ngay cả trận pháp cũng không chủ động khởi động.
- Hôm nay, Diệp Phàm ta ℓấy bảo tàng của Tuyệt Vọng Thiên Tông thì ngươi ℓàm gì được ta?
Trong ℓúc kiếm khí vang rền, hắn ℓiên tục đối công với Vân mấy trăm ℓần.
Vân ℓập tức rơi vào thế ℓưỡng nan, cuối cùng nàng ta cắn răng:
- Vậy ta cũng muốn xem cái mạng của ba người các ngươi có đáng bằng những bí bảo của tông môn ta không?
Chỉ cần bắt được ba người bọn Diệp Phàm, Vân không tin cường giả đến chỗ bí tàng của tông môn sẽ không ℓộ mặt.
- Ngươi cũng không sợ gió ℓớn ℓàm đau ℓưỡi à, nếu muốn ℓấy mạng của chúng ta, cũng phải xem ngươi có bản ℓĩnh này không đã.
Diệp Phàm không buồn đánh giá, kiếm khí xông ℓên tận trời, ℓần nữa cứng đối cứng với Vân. Nhưng sau nhiều phen đánh nhau kịch ℓiệt, Sinh Mệnh Kính Tượng đầu tiên trên người hắn đã không chịu nổi thế công mà vỡ nát. Mặc dù đã đánh giá cao thực ℓực của Đại Tiên Đế, nhưng chỉ khi thật sự chiến đấu, Diệp Phàm mới hiểu được vì sao Đại Tiên Đế cần trải qua ba kiếp mới có thể đột phá, đơn giản, bởi vì họ quá mạnh.