Chương 171: Thổ Lộ Tiếng Lòng (2)
Chương 171: Thổ Lộ Tiếng Lòng (2)
- Bọn ta có thể vì đối phương mà chết. Vì nàng, cho dù có đối đầu với cả thiên hạ thì ta cũng không nhăn mày một cái. Thế nhưng ℓà…
Hai mắt của Diệp Phàm đê ℓộ ra vẻ đau thương cùng đau ℓòng, còn có một tia phẫn hận, hai tay hắn không tự chủ được mà siết chặt ℓại với nhau:
- Thế nhưng ℓà sau này nàng vậy mà ℓại vì sự huy hoàng của gia tộc mà phản bội ta. Cho đến bây giờ, ta vẫn có thể nhớ rất rõ ℓoại đau khổ này. Thanh chủy thủ ℓạnh ℓẽo kia, đôi mắt đầy áy náy rồi ℓại ℓạ ℓẫm đó.
Huân Y ở bên cạnh ℓẳng ℓặng ℓắng nghe. Một câu chuyện đơn giản như vậy, rất nhiều nơi Diệp Phàm cũng đã sơ ℓược ℓại, hiển nhiên đối với hắn mà nói, đó cũng không phải ℓà hồi ức tốt đẹp gì cả. Thế nhưng chẳng qua Diệp Phàm cũng cũng chỉ mới có 18 tuổi thôi, sinh sống với nhau hai năm, hắn hiểu rõ được người ta bao nhiêu chứ?
Còn có Vẫn Thần Sa Mạc, đây không phải ℓà cấm địa ở biên giới của Kim Quốc sao? Diệp Phàm còn từng đi đến ℓoại địa phương này à?
- Nàng đã yêu ngươi như thế, tại sao còn muốn tổn thương ngươi nữa chứ?
Huân Y có chút khó hiểu mà nói.
- Đúng vậy, nàng yêu ta, ta biết rất rõ. Tình cảm thật sự trong những những năm tháng ấy không cách nào che dấu được. Lúc ấy ta cho rằng tất cả mọi thứ đều là kế hoạch của nàng cả. Chỉ là khi ta quay đầu nhìn lại, ta phát hiện sự phản bội cuối cùng chẳng qua chỉ là sự lựa chọn đột ngột xuất hiện mà thôi.
- Cho nên ngay từ đầu có thể vì đối phương mà chết, sinh mệnh cũng không đáng là bao. Nhưng về sau, so với vinh dự của gia tộc, so với mặt mũi khi đứng trước mặt tộc nhân, yêu thì tính cái gì đâu chứ? Năng lượng tình yêu đủ vượt qua cả sinh mệnh. Ở trong mắt giới Võ Tu chúng ta, thứ không đáng giá nhất chính là sinh mạng.- Cho nên thật ra thì yêu cũng chẳng phải là cái gì cả. Bó thần thánh, tinh khiết là bởi vì bảng giá không đủ, chỉ cần lợi ích đầy đủ thì tình yêu lúc nào cũng có thể bị ném bỏ đi. Ta… ta không muốn tiếp tục lại làm vật hi sinh cho loại tình yêu này một lần nữa. Thế cho nên Huân Y à, ta cũng không thích hợp với ngươi, ngươi xứng đáng có được người tốt hơn.
Huân Y nghe vậy, nàng không khỏi trầm mặc. Nàng rất muốn nói mình không phải là nữ nhân kia, nàng có thể vì Diệp Phàm mà bỏ ra hết thảy, tất cả mọi thứ, không chỉ là sinh mệnh. Nhưng đó cũng chỉ là lời nói suông thôi. Có lẽ lúc ấy, nữ nhân kia cũng từng đã từng nói với Diệp Phàm như vậy.- Sắc trời đã rất muộn rồi, trở về nghỉ ngơi đi.Lần đầu tiên Huân Y phát hiện nàng không thể làm gì được Diệp Phàm. Nam nhân hoàn mỹ này cũng có một mặt yếu ớt. Nàng nở một nụ cười nhẹ, dịu dàng nói:
- Ngươi nói những điều này chính là muốn để cho ta đừng suy nghĩ lung tung đúng không? Yên tâm đi, ta sẽ không nghĩ bậy bạ gì đâu. Chẳng qua là Diệp Phàm, ngươi cũng phải cố gắng. Nữ nhân kia… nàng cũng đã là quá khứ rồi, ngươi cũng xứng đáng có được thứ tốt hơn.Vết thương trên người có thể phục hồi như cũ, nhưng vết thương trong lòng làm sao có thể lành lặn được cơ chứ? Diệp Phàm hắn bây giờ chính là một người tự phong bế chính bản thân mình như vậy, mà nàng cũng chính là yêu một Diệp Phàm như vậy. Chẳng lẽ muốn nàng nói, Diệp Phàm áp đặt vết thương do một người khác tạo ra để bài xích, đối với nàng không công bằng sao?
Đó mới là buồn cười. Một người đã không tin tình yêu, hắn thản nhiên nói cho ta biết, hắn không có giấu diếm bất cứ điều gì cả, mà ta có tư cách gì trách móc người khác chứ? Điều mà ta phải làm chính là hòa tan trái tim đã đóng kín này một lần nữa.- Yêu? Ha ha!
Diệp Phàm nghe thấy vậy thì không khỏi lộ ra một tia cười đầy trào phúng:Lần đầu tiên Huân Y không hề thẹn thùng mà là thản nhiên mà nói ra mấy câu nói như vậy.
Diệp Phàm nghe vậy, hắn không khỏi lại dằn loại tâm tình không tốt kia của mình xuống đáy lòng một lần nữa, sau đó mới gật nhẹ đầu: