Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 524 - Chương 524: Bước Vào Vạn Đạo Các

Chương 524: Bước Vào Vạn Đạo Các
Chương 524: Bước Vào Vạn Đạo Các
canvasa1c5240.pngDiệp Phàm hơi tò mò ℓiếc nhìn Lạc Tinh Nhứ, đúng ℓà một cô nương bướng bnỉnh mạnh mẽ, có chút thú vị.

- A, học phủ chúng ta có quy định, chuyện thu đồ đệ do người chịu trách nhiệm quyết định. Ta ℓà viện trưởng, tất nhiên sẽ không vi phạm quy định này, Diệp Phàm, ngươi cứ bước vào trong khu đệ tử nhị tinh của Vạn Đạo Các đi.

Thu Nguyệt nói thẳng, sau đó chăm chú nhìn Diệp Phàm, cũng không sợ Diệp Phàm chạy vì đãi ngộ chưa đủ.

canvasa1c5241.png- Với tư chất của ta cũng không nhận được cấp đệ tử tam tinh, ha ha, khó tránh khỏi quá khinh thường ta.

Mọi người dưới đài nghe vậy đều gật đầu. mỗi lời nói mỗi hành động của Diệp Phàm đều có lý, vừa rồi bọn họ cũng ở đây nhìn thấy, đúng là đệ tử thu nhận đồ đệ đã nói lời sỉ nhục trước.

- Ồ, là thế sao?

Thu Nguyệt nghe vậy không khỏi nhìn về phía Lạc Tinh Nhứ.

Lạc Tinh Nhứ nghe vậy không khỏi im lặng một lúc mới khẽ gật đầu:
- Đúng là vậy. Nhưng người này nói năng quả thật cũng phách lối, tóm lại tuy có tài là tốt nhưng cũng phải có lòng xin học.

Thu Nguyệt nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó chăm chú nhìn Diệp Phàm:

- Chuyện này ngươi không sai, nhưng học phủ có quy định, có trở thành đệ tử tam tinh hay không là do người chịu trách nhiệm quyết định. Có lẽ giọng điệu của ngươi thật sự không thích hợp. Nếu ta cố ý muốn ngươi trở thành đệ tử nhị tinh của Vạn Đạo Các, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?

- Nhị tinh cũng được, tam tinh cũng được, đều tu hành mà thôi. Nhưng lấy tư chất của ta, chắc hẳn cũng phải có chút đặc quyền. Nếu học phủ không thể cho chính là bất công đối với ta, trong lòng ta sao có thể phục được. Đương nhiên, nếu học phủ bằng lòng đáp ứng một điều kiện của ta, ta sẵn lòng trở thành đệ tử nhị tinh.
- Ta xin hỏi viện trưởng, lẽ nào trong thế giới võ tu, tài nguyên không phải quan trọng nhất sao?

Chuyện này...

Lúc này đám người im lặng suy nghĩ. Diệp Phàm nói không sai, tư chất giống nhau, người có nhiều tài nguyên hơn, tất nhiên tốc độ tu hành càng nhanh hơn, cho nên Diệp Phàm có thể không ngừng vượt qua người trước mặt, bởi vì hắn có rất nhiều tài nguyên, điều này cũng không có vấn đề gì.

- Ha ha ha, không sai, ngươi nói có lý. Về điểm này coi như ngươi đúng. Vậy còn chuyện vô lễ với sư huynh? Phải biết rằng ngươi còn chưa bước vào học phủ, đã bất kính với sư huynh như thế, nếu bước vào học phủ, lấy tư chất của ngươi, chẳng phải sẽ khinh thường người trong thiên hạ sao?
- Ha ha ha, thật giỏi cho một nhóc con, không ngờ nói điều kiện với ta, vậy tỷ tỷ có thể sẽ mất hứng.

- Nếu các ngươi không muốn đáp ứng điều kiện này, vậy ta sẽ đi tới bốn đại học phủ khác là được. Chẳng lẽ học phủ cho rằng Diệp Phàm ta nhất định phải vào Vạn Đạo học phủ sao? Mặc dù học phủ có quy củ nhưng có bất công hay không cũng phải phân biệt rõ ràng. Bất công với ta thì phải bồi thường, nếu chút nhận thức như vậy cũng không có, ta không vào Vạn Đạo học phủ cũng được.

- Ngươi lại nói điều kiện của ngươi đi.

- Ta muốn để cho bằng hữu của ta bước vào Thương Tu Các.
Quả nhiên... Hoang Thiên và Lạc Đồng khẩn trương.

- Nhưng ta cũng hiểu được quy định của học phủ, một học phủ làm việc theo quy định ít nhất sẽ bảo đảm tính công bằng chính trực nhất định, đương nhiên hiểu thì hiểu, ta lại có cách nhìn khác về chuyện lần này.

- Đầu tiên, trong mắt của ta, loại cơ chế xếp hàng theo thứ tự của học phủ đơn giản chỉ là nói cho tất cả người xin học biết, muốn tu hành tốt hơn thì nhất định phải bước từng bước, vững chân đi về phía trước, đồng thời cũng nói cho đám đông biết ở trên con đường võ tu của chúng ta có vô số người mạnh hơn chúng ta, cũng có vô số đang ở trên cùng một vạch với chúng ta.

- Chúng ta không thể kiêu ngạo, phải hiểu học là không có giới hạn, nhưng ta sử dụng tài nguyên mua vị trí phía trước mình, cũng không bác bỏ tình hình tu hành thực tế của chúng ta. Chỉ cần có đầy đủ tài nguyên, chúng ta có thể không ngừng vượt qua tiền bối, chỉ cần nắm giữ tài nguyên, chúng ta hoàn toàn có thể làm được một bước bằng mười bước, trăm bước của người khác.
Trong hai mắt Thu Nguyệt đầy ý cười nói, người này không chỉ có tư chất xuất sắc, ngộ tính khủng khiếp, hơn nữa cảm ngộ đối với tu đạo cũng khác hẳn với người bình thường.

- Ta tu đạo chính là để một ngày kia khinh thường người trong thiên hạ, ta tu đạo chính là muốn đứng ở trên không trung này, quan sát thế gian, cường giả khinh thường người yếu không sai. Nhưng hôm nay ta không phải cường giả, ta cũng chưa từng bất kính với sư huynh, chỉ có điều ta chỉ kính người kính ta, không liên quan tới tiền bối, sư huynh hay thực lực mạnh yếu.

Diệp Phàm chậm rãi nói:

- Người này bất kính với ta, ta không cần kính trọng hắn, bằng hữu của ta sinh ra nghèo khó nhưng vẫn có tôn nghiêm của mình. Người này là người thu đồ đệ, đại biểu cho Vạn Đạo học phủ, không ngờ nói ra lời sỉ nhục một người tới xin học, phẩm hạnh của người này có xứng để ta tôn kính không?
- Bằng hữu của ngươi?

- Vị thiếu niên dưới đài kia, hắn tên là Tô Trọng, lúc đô mạch đã đạt tới Thiên phẩm nhưng chẳng biết tại sao lại biến thành phế phẩm, một phế phẩm không được người khác chỉ đạo, chỉ dựa vào bản thân tu luyện ra nguyên lực, ta cảm thấy hắn có tư cách tiến vào học phủ.

- A! Thú vị, được, ta đáp ứng điều kiện này của ngươi. Nhưng ta cũng có một điều kiện. Sau khi bước vào Vạn Đạo Các, ngươi không thể chuyển sang tu luyện ở võ tu các khác.

Thu Nguyệt cũng gọn gàng dứt khoát, nhưng trên mặt nở cười xấu xa. Không chỉ vậy, không ít đệ tử và trưởng lão đều nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kỳ lạ, dường như Diệp Phàm bước vào Vạn Đạo Các là một chuyện rất kỳ dị vậy.


Diệp Phàm không quá hiểu rõ về Vạn Đạo học phủ, không hiểu vì sao những người này ℓại có vẻ mặt như vậy, nhưng hắn vẫn chắp tay cảm ơn.

canvasa1c5242.pngDiệp Phàm không phải người thích nhận ân tình của người khác, hắn chỉ ℓàm một chuyện nhỏ bé không đáng kể, sau này Tô Trọng có thể đạt đến mức nào, đó ℓà tạo hóa của bản thân hắn.

- Chuyện này có thể chỉ ℓà chuyện nhỏ đối với Diệp đại ca, nhưng ℓại ℓà ân nặng như Thiên Thương Sơn đối với Tô Trọng. Sau này Diệp đại ca có việc gì cần, Tô Trọng chắc chắn sẽ dốc hết sức ℓực.

- Ngươi cố gắng tu hành ℓà được rồi, đừng phụ hoài bão của mình, con người sống cả đời, chung quy phải ℓàm chút chuyện, vậy thì đi ℓàm chút chuyện đi.

Diệp Phàm cười giản dị.

Rất nhiều trưởng ℓão đã rời đi, Diệp Phàm được đệ tử hướng dẫn đi tới Vạn Đạo Các.

Diện tích của Vạn Đạo học phủ không chỉ ℓớn hơn Thiên Phủ gấp mấy ℓần, cung điện hùng vĩ, ở trên đường còn không có ít cường giả trẻ tuổi chạy vội, trong không trung có thú tọa kỵ bay qua, không có gì không thể hiện ra sự huy hoàng của Vạn Đạo học phủ.

Bình Luận (0)
Comment