Vô Địch Thiên Đế ( Dịch Full )

Chương 525 - Chương 525: Lịch Sử Huy Hoàng Của Vạn Đạo Các

Chương 525: Lịch Sử Huy Hoàng Của Vạn Đạo Các
Chương 525: Lịch Sử Huy Hoàng Của Vạn Đạo Các
canvasa1c5250.pngMà ở trong khu vực một nghìn mét vuông xung quanh Vạn Đạo Tháp của mỗi võ tu các được gọi ℓà khu trong, xa hơn gọi ℓà khu ngoài.

Diệp Phàm đi thẳng tới khu vực của Vạn Đạo Các, dọc đường đi gặp được không ít đệ tử qua ℓại vội vàng, trong đó còn có mấy nữ tử dáng vẻ xuất chúng, Diệp Phàm cũng hiếm khi thấy được cảnh đẹp ý vui.

Nhưng sau khi bước vào Vạn Đạo Các sau, Diệp Phàm phát hiện không thấy một bóng người nào. Đọc đường đi, đừng nói ℓà trưởng ℓão, ngay cả một đệ tử cũng không thấy, trong ℓòng Diệp Phàm ℓập tức có một dự cảm xấu.

Đệ tử đi phía trước dẫn đường rõ ràng không phải người hay nói chuyện, chỉ buồn bực im ℓặng đi rất nhanh. Diệp Phàm ℓẳng ℓặng đi theo phía sau. Dau một canh giờ, đệ tử kia dừng ℓại ở một khu nhà.

Hắn ℓấy ra một huy hiệu học phủ giao cho Diệp Phàm:

- Trong học phủ chỉ cần đeo huy hiệu ℓà được, trang phục tùy ý, huy hiệu này vốn có công năng chứa vật, bên trong có trận bài để vào phòng ngươi và với những vật khác, tình hình cụ thể, ngươi tự bỏ thời gian ra tìm hiểu đi.

Nói xong, hắn chắp tay với Diệp Phàm rồi rời đi ℓuôn.

Nhưng đệ tử của Vạn Đạo Các rất ít, xét về số lần và chiều sâu giảng đạo cũng kém xa võ tu các khác. Điều này có liên quan tới các chủ Vạn Đạo Các Thu Nguyệt. Nàng vẫn tuân theo quan niệm chính là loại chuyện tu hành này sẽ do đệ tử tự học, vì vậy tàng thư của Vạn Đạo Các tuyệt đối là nhiều nhất.

Đương nhiên, tất cả các bài giảng ở Kiếm Tu Các đều về kiếm đạo, tất cả bài giảng ở Cung Tu Các đều về cung đạo, Vạn Đạo Các thì cái gì cũng có nhưng đều không tinh, dù sao thứ muốn tinh đều cần tốn quá nhiều thời gian, đệ tử của Vạn Đạo Các tu hành nhiều loại hỗn tạp như vậy, cũng không có nhiều thời gian để tìm hiểu những bài giảng đạo này.

Lâu ngày, Vạn Đạo Các ngoại trừ một ít thiên tài tuyệt thế chân chính, trên cơ bản đều xin tới võ tu các khác, Thu Nguyệt cũng vui vẻ thư thái, bản thân nàng không am hiểu quản lý võ tu các.

Cho nên đưa đến một trường hợp, đệ tử của Vạn Đạo Các trước mắt chỉ có hơn một trăm người, những người này ngoại trừ Diệp Phàm, đều ở Vạn Đạo Tháp.
Không sai, người bình thường ở Vạn Đạo Các căn bản không sống nổi, thời điểm ban đầu, bởi vì số lượng người ở Vạn Đạo học phủ rất đông, còn có thể có trưởng lão giảng đạo, sau không ngừng có người chuyển sang võ tu các khác tu luyện, Vạn Đạo Các chỉ còn lại một nhóm đệ tử thật sự có thiên phú.

Mà mười năm trước, có người nói một thiên tài tuyệt đỉnh bước vào Vạn Đạo Các, nhiều lần thỉnh cầu Thu Nguyệt dạy hắn, Thu Nguyệt cuối cùng tiếc tài, tự mình vạch ra kế hoạch tu hành cho hắn, cuối cùng...

Đệ tử yêu nghiệt này chết non ở trong kế hoạch tu hành của Thu Nguyệt.

Chuyện này trực tiếp làm cho đại danh của Vạn Đạo Các được truyền ra ngoài, căn cứ vào lời đệ tử của Vạn Đạo Các lúc đó thuật lại, Vạn Đạo Các căn bản là một cái hố, trên thế giới này làm gì có người toàn tài?
Thời gian của một người có hạn, không có khả năng cái gì cũng biết, Vạn Đạo Các đúng là cái gì cũng cho, cái gì cũng không tinh, ở đây tu hành, cho dù nắm giữ tư chất cực tốt, cũng sẽ chậm rãi biến mất trong đám đông, lâu dần không có đệ tử nào bước vào Vạn Đạo Các nữa.

Cho dù có một số đệ tử không biết tình hình đi vào, trên cơ bản sau khi tu hành một thời gian sẽ chuyển sang tu luyện ở võ tu các khác. Nếu đổi thành các chủ của võ tu các khác gặp phải chuyện này, tất nhiên sẽ tìm cách giữ đệ tử lại, dù sao bọn họ có thể làm các chủ võ tu các ở một học phủ, bản thân được thưởng rất nhiều tài nguyên thưởng, cũng có trợ giúp rất lớn cho gia tộc bọn họ.

Một võ tu các huy hoàng hay không, có liên quan mật thiết với lợi ích mà bọn họ nhận được. Nhưng Thu Nguyệt là viện trưởng của Vạn Đạo học phủ, bản thân chính là một yêu nữ.

Cho dù cuối cùng Vạn Đạo Các không còn học viên, nàng vẫn không thay đổi quy định của Vạn Đạo Các, bây giờ Vạn Đạo Các chỉ có hơn một trăm người, đều là nhóm đệ tử thiên tài tiến vào đây sớm nhất. Sau khi tu vi của những người này đã đạt tới Siêu Phàm cảnh, bọn họ tiến vào Vạn Đạo Tháp. Mà ở trong Vạn Đạo Tháp của Vạn Đạo Các có võ kỹ và bảo bối vượt xa các võ tu các khác.
Diệp Phàm thôi không suy nghĩ linh tinh nữa, đi vào trong viện. Nơi này quá vắng vẻ. Lần đầu tiên làm cho Diệp Phàm cảm giác cô đơn. Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã quen có người ở bên cạnh, hắn vô tình cách xa đời trước. Đời này, hắn làm gì có dáng vẻ quái gở của đời trước?

Diệp Phàm bước vào trong viện, thu dọn sơ qua một lúc, sau đó bắt đầu cầm lấy huy hiệu, trong huy hiệu ngoại trừ thẻ bài trận pháp của chỗ ở ra, chỉ có một quyển sách nhỏ. Hắn lấy quyển sách nhỏ, phía trên đó có giới thiệu tỉ mỉ về tình hình của Vạn Đạo học phủ.

Vạn Đạo học phủ tu hành không phải theo hệ thống, mỗi ngày đều có cường giả Hư Cương cảnh giảng bài. Người của mỗi võ tu các đều có thể lên lớp nghe giảng bài của nhau, đương nhiên nếu người của võ tu các khác sẽ phải bỏ ra số điểm gấp đôi.

Nói cách khác, Diệp Phàm muốn đi Kiếm Tu Các nghe cường giả giảng đạo, đệ tử của Kiếm Tu Các có lẽ chỉ cần một trăm điểm, Diệp Phàm lại phải bỏ ra hai trăm, tương tự, đệ tử của Kiếm Tu Các đi tới Vạn Đạo Các cũng vậy.
Diệp Phàm sờ huy hiệu trong tay, lấy ra một lệnh bài, sau đó tùy ý luyện hóa một lúc, đã tìm được phòng của mình.

Hắn phát động lệnh bài, trận pháp của phòng bị mở ra. Sau đó, Diệp Phàm đi thẳng vào. Đây là một viện không lớn lắm, chỉ có một phòng bếp, một phòng vệ sinh và phòng ngủ.

Trong viện chỉ có một bàn đá, đáng tiếc không có ghế mây, Diệp Phàm lắc đầu, tu hành do thân. Nằm ở trên xích đu lắc qua lắc lại đã trở thành thói quen của Diệp Phàm, đột nhiên thay đổi thói quen khiến hắn thấy không thoải mái.

Học phủ của Trung Linh Cảnh là một hoàn cảnh lạ lẫm, Diệp Phàm nhìn viện trước mắt, không khỏi nhớ tới thời gian ở Thiên Phủ, trong lòng tự nhiên thấy mất mát, từng bóng người quen thuộc hiện ra trong đầu hắn.
Mộng Vũ, phong chủ, Lạc Tiểu Hi, Đại Lực, Huân Y...

Một đám người tập trung trong viện của Diệp Phàm, vừa nói vừa cười, phong chủ có tính nghiện sạch không ngờ không chê cái ghế hắn từng ngồi qua, cô bé kia láu lỉnh còn hơn tiểu quỷ, thiếu nữ với kỹ thuật nhảy múa khuynh thành một mực lặng lẽ hầu hạ hắn, tất cả dường như mới xảy ra hôm qua, lại xa xôi tới mức làm cho hắn không có cách nào chạm đến.

Tất cả những điều này biến mất đều là tại lòng tham của Kiếm Tông, Thần Hỏa sơn trang, Thiên Hạ thương hội, ba đại học phủ, mối hận này tuyệt đối không phải chỉ là một Mạc Thâm, một Dương Thiệu Đế có thể xóa được.

Còn có Thiên Ma Tử nữa, hắn phải giết người này. Nhưng sau khi Thiên Phủ bị hủy diệt, Diệp Phàm chưa từng gặp qua người này, chỉ có thể xem như hắn may mắn.


Mặc dù những đệ tử này không thể đạt được toàn năng, nhưng bởi vì có những ℓợi ích đó nên không từ bỏ hy vọng.

Bình Luận (0)
Comment