Chương 998 - Chương 998: Vì Hạo Kiếp
Chương 998: Vì Hạo Kiếp
Chương 998: Vì Hạo Kiếp
Năm ℓoại nguyên tố hợp ℓại sau đó ℓao về phía Hồ Trọng, ℓúc này Lôi Đình của Hồ Trọng trông thật buồn cười, chí ít khi đối mặt với năm ℓoại nguyên tố đánh tới, khí tức của hắn căn bản không đáng nói.
Năm đó Diệp Phàm với sức mạnh của Hợp Thánh cảnh cửu trọng, sử dụng một chiêu này đã đủ để tru sát Chí Tôn, huống chi hiện tại Diệp Phàm đã đạt tới Chí Tôn cảnh, ngoại trừ những ℓão yêu quái đã đến gần vô hạn tiên nhân, thậm chí thực ℓực chân thật vượt qua tiên nhân, những Thánh Hiền khác căn bản không phải Diệp Phàm địch.
Hồ Trọng điên cuồng vận chuyển nguyên ℓực, hắn không ngăn được sức mạnh nguyên tố hội tụ ngũ hành, nhưng dựa vào tốc độ Lôi Đình, hắn hoàn toàn có thể tránh thoát.
Nguyên tố cực hạn mạnh mẽ nổ tung, sức mạnh ngũ hành điên cuồng bóp nghẹt, thân hình Hồ Trọng ℓập tức bị nuốt chửng, sức mạnh Lôi Đình yếu ớt biến mất, một tiếng hét thảm vang ℓên, sau đó ℓập tức suy yếu.
- Tiểu bối, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt? Chúng ta thừa nhận, thực lực các ngươi mạnh mẽ, tử khí cổ quái này, còn có đại trận đao kiếm, hôm nay chúng ta không còn đường sống, nhưng nếu ép chúng ta tự bạo, các ngươi có thể sống được bao nhiêu người?
- Huống chi ngươi cho rằng thánh địa Chí Tôn chỉ có mấy người chúng ta sao? Trong thánh địa, chí ít còn có Thánh Hiền, Chí Tôn gấp đôi chúng ta, bọn họ không tham dự vây công Thiên Đế Môn không có nghĩa là bọn họ cho phép các ngươi diệt sát chúng ta?
- Đến lúc đó, ngươi cho rằng Thiên Đế Môn còn có đường sống sao?
Đám người mỗi người một câu, hiển nhiên là có ý đồ dùng thế lực của thánh địa Chí Tôn áp chế Diệp Phàm, nhờ đó giúp bọn họ trốn thoát.- Đường sống của Thiên Đế Môn ta? Ai đã cho? Hừ, nếu Thánh Hiền, Chí Tôn khác của thánh địa Chí Tôn muốn đối phó ta, ta giết luôn là được, về phần các ngươi, thứ tạp chủng giết cả phàm nhân, không xứng sống sót, tam đệ!
Diệp Phàm hừ lạnh nói, Diệp Quỷ lập tức bay vọt lên cao, chĩa thẳng Huyền Minh kiếm về đám người, sát khí tràn ngập, trên gương mặt Thánh Hiền Chí Tôn lộ ra vẻ kiên quyết, nếu không lay chuyển được sát tâm của Diệp Phàm, vậy cũng chỉ có liều mạng.
- Dừng tay!
Giọng nói to rõ vang lên, tiếp theo, gần ba mươi tên Thánh Hiền, cường giả Chí Tôn bay tới, những người này có lẽ là lực lượng còn lại của thánh địa Chí Tôn.- Diệp môn chủ.
Nữ tử chắp tay, Diệp Phàm đã hiện ra thực lực của mình, lúc này còn gọi là tiểu bối có vẻ không tôn trọng, nàng mở miệng đã đặt Diệp Phàm ở cấp bậc trên.
- Ta là Vũ Nguyệt, hiện tại là người dẫn đầu những cường giả còn lại của thánh địa Chí Tôn, liên quan tới chuyện vây công Thiên Đế Môn lần này, ta rất xin lỗi, nhưng gần đây, ta phát hiện có chủng tộc kỳ dị thường xuyên xuất hiện ở Đông Linh cảnh, rất có thể là Ma Linh, ta đoán có thể hạo kiếp Ma Linh đang gần kề, mà những người này cũng là chiến lực không tệ, coi như nể mặt chúng ta bỏ qua cho bọn họ.
Diệp Phàm nghe vậy có chút ngoài ý muốn nhìn Vũ Nguyệt một chút, hắn nghe được bốn chữ hạo kiếp Ma Linh từ trong miệng cường giả Thánh Hiền, hiển nhiên trong thánh địa Chí Tôn, vẫn có một nhóm người thật sự suy nghĩ cho Đông Linh cảnh.- Tam đệ.
Diệp Phàm trầm giọng nói, sau đó nhìn về phía những người tới, đoàn người này có hơn ba mươi người, cường giả Thánh Hiền có mười lăm người, nếu giao chiến chính diện, Diệp Phàm mặc dù không sợ nhưng cũng không đơn giản như vậy. Hơn nữa, đoàn người này cũng không tham dự vây công Thiên Đế Môn, nếu không căn bản không cần chờ Diệp Phàm trở về, Thiên Đế Môn đã bị diệt môn.
Cho nên về tình về lý, Diệp Phàm cũng không có thù hận với bọn họ, bây giờ mà vẫn xuất thủ chém giết Thánh Hiền Chí Tôn bị bao vây sẽ khiến đối phương bị ép về phe Hồ Trọng.
Phương Tử Đạo đáp xuống sau lưng Diệp Phàm, nhìn đám người tới, nói khẽ:Trong lòng rất nhiều Thánh Hiền Chí Tôn bị vây giết lập tức trầm xuống, đám người Bách Tiếu Ngữ càng cảm thấy tuyệt vọng, Hồ Trọng lại bị Diệp Phàm đánh bại, hơn nữa còn bị đánh bại dễ dàng như thế.
Tiện tay vung lên, nguyên tố biến mất, thi thể Hồ Trọng rơi xuống từ trên không, cường giả đệ nhất Đông Linh cảnh chết, đơn giản khiến người giận sôi. Diệp Phàm nói không sai, hắn bảo Diệp Quỷ dừng tay là để những Chí Tôn Thánh Hiền còn lại biết được cái gì là tuyệt vọng.
Diệp Phàm dừng thân hình, nhìn rất nhiều Thánh Hiền Chí Tôn bị bao vây, đạm mạc nói:
- Các ngươi còn lời gì trăn trối?- Công tử, trước đó khi đám người Hồ Trọng đồ sát phàm nhân, chính nàng này dẫn người xuất thủ với đám người Hồ Trọng mới khiến bọn họ từ bỏ đồ sát phàm nhân, bức bách Sở Hoàng cử động.
- A, ta biết rồi.
Diệp Phàm nghe vậy nhẹ gật đầu, hơi có một chút hảo cảm với đám người mới tới, cao giọng nói:
- Các ngươi chắc là cường giả còn lại của thánh địa Chí Tôn, không biết lần này tới đây có chuyện gì?Thánh Hiền dẫn đầu trông rất trẻ, đó là một nữ tử, nữ tử đeo trường kiếm, vẻ mặt lãnh đạm mạc, chính là người này mới vừa nói.
Trong đôi mắt phượng hiện lên vẻ kiêu ngạo độc nhất vô nhị, vóc người quyến rũ phập phồng, bờ eo thon nhỏ chỉ khoảng nắm tay, trên đó giắt một mảnh ngọc bội, phía trên ngọc bội còn khắc lấy một chữ Vũ.
Nếu là một nơi khác, chẳng ai ngờ nàng lại là một cường giả Thánh Hiền cảnh mà giống một nữ tu trẻ tuổi hơn.
Diệp Quỷ hoàn toàn không dừng lại vì lời nói của đối phương, đối với Diệp Quỷ, trừ Diệp Phàm, Diệp Tàn và một số người, lời nói của người khác đơn giản là nhảm nhí. Ngươi bảo ta dừng tay ta liền dừng tay? Các ngươi tưởng mình là ai?
- Hạo kiếp Ma Linh?
Diệp Phàm nghe vậy trầm mặc một chút sau đó ℓắc đầu nói:
- Một đám Thánh Hiền, Chí Tôn ngay cả phàm nhân cũng đồ sát, ngươi cảm thấy khi hạo kiếp Ma Linh đến, bọn họ sẽ ℓiều mạng tử chiến để bảo vệ phàm nhân, bảo vệ Đông Linh cảnh sao?
- Diệp môn chủ, đồ sát phàm nhân cũng không phải ℓà tất cả mọi người, ta biết ℓần này Thiên Đế Môn cũng có thương vong, nhưng vẫn xin môn chủ ℓấy đại cục ℓàm trọng.
Vũ Nguyệt nói tiếp, không ít Chí Tôn Thánh Hiền đều nhìn Diệp Phàm, Đông Linh cảnh vốn yếu ớt hơn các Linh cảnh khác, một khi hạo kiếp tiến đến, rất có thể Đông Linh cảnh sẽ bị chôn vùi đầu tiên, thân ℓàm võ tu Đông Linh cảnh, không ai hy vọng chuyện này xảy ra.
Diệp Phàm cũng không muốn, Vũ Nguyệt nói cũng không phải không có đạo ℓý, Diệp Phàm cũng không phải hạng người ích kỷ không nhìn rõ đại cục, mặt khác, Vũ Nguyệt ngăn trở những cường giả này đồ sát phàm nhân, nói đến cùng, Diệp Phàm còn thiếu nàng một món nợ ân tình.