Giữa không trung , tài khí mờ mịt , ba đạo văn hoa vờn quanh , lộ ra khí tức để người ta hoa mắt thần mê , gây nên trận trận knih hô
Dương Chân ngẩng đầu nhìn lại , không khỏi âm thầm gật đầu , người này có thể lấy văn tụ khí , ngưng tụ ra ba đạo văn hoa đã rất đáng gờm , mặc dù không thể thành công ngưng tụ ra tài khí minh văn nhưng cũng coi là đáng quý
- Biện công tử tài hoa hơn người , tiện tay nguệch ngoạc lại có thể ngưng tụ ra ba đạo văn hoa , không hổ là người có hi vọng tiến vào Hải Lâu
- Nghe nói Biện công tử cùng Tôn công tử hai người đánh cược , tài hoa văn khí luận thắng thua , bây giờ Biện công tử thành công ngưng tụ ra ba đạo văn hoa , chẳng phải là thắng chắc ?
- Cái kia còn chưa chắc , nghe nói Tôn công tử từ ngày đó liền bế quan không ra ngoài , một cái khổ tu văn học , một cái quảng nạp tài khí , ai thua ai thắng cần so qua mới thấy rõ ràng
. . .
Người xung quanh nghị luận ầm ĩ , cùng nhau hướng về phía Biện công tử lao tới , lập tức bỏ qua tiểu cô nương đang vẽ cây trúc này
- Ai !
Tiểu cô nương ngẩng đầu , đối với Dương Chân nhoẻn miệng cười , tò mò hỏi
- Đại ca vì sao thở dài ?
Dương Chân lắc đầu nói
- Ngươi không hiểu đâu !
Tiểu cô nương bĩu môi , có chút không vui
- Yến nhi rất hiểu chuyện nha , vì sao các ngươi luôn đối đãi với Yến nhi như tiểu cô nương ?
Dương Chân lập tức vui vẻ , nghiêm túc nói
- Đúng , Yến nhi rất hiểu chuyện , so với bọn người thích nịnh nọt kia chính là một người rất có tiền đồ
Yến nhi vui vẻ phủi tay , nói ra
- Đại ca ca quả nhiên rõ lí lẽ , trách không được ta có thể cảm giác được khí tức thân thiết trên người đại ca ca
Dương Chân sững sờ hỏi
- Thần thiết khí tức gì ?
Yến nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ trong chốc lát , sau đó mờ mịt nói
- Không biết , tựa như là . . . Thân nhân
Dương Chân há to miệng , nhìn chằm chằm tiểu nha đầu , tiểu nha đầu tuổi còn trẻ , cũng không giống hạng người lừa gạt nha
Bỗng nhiên , Dương Chân nhớ tới Điền Nhu , cô nương kia có vẻ giống với tiểu nha đầu này , cơ hồ đối với hắn không chút phòng bị , lần đầu gặp mặt đều biểu hiện nhiệt tình
Trên thân Yến nhi để hắn cũng cảm nhận được một tia tài khí , chỉ là không mãnh liệt như Điền Nhu , Dương Chân sắc mặt cổ quái , thầm nghĩ chẳng lẽ cùng cái tài hoa này có quan hệ ?
Sau một lát cùng Yến nhi từ biệt , Dương Chân liền hướng về phương hướng Biện công tử đi đến , còn chưa tới gần liền nghe được một tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến
- Biện mộ may mắn lĩnh ngộ ra mà thôi , chư vị không cần nâng Biện mỗ lên cao như vậy
Dương Chân nhếch miệng , lộ ra vẻ khiêm tốn nhưng thanh âm lại có vẻ muốn cho mọi người ở đây đều nghe thấy , thật buồn cười a
Lúc này , trong đám người bỗng nhiên truyền đến một tiếng hừ nhẹ
- Biện Lương , chỉ là ba đạo văn hoa ngươi đã đắc ý thành bộ dáng như thế ?
Đám người kinh hô một tiếng , quay người nhìn lại lập tức xôn xao
- Là Tôn công tử , không nghĩ tới Tôn công tử thế mà xuất quan
- A , bên cạnh Tôn công tử chẳng lẽ là Hoa U Nguyệt Hoa lâu chủ ?
- Không nghĩ tới hai người thế mà cùng nhau tiến đến
- Nghe nói Hoa lâu chủ vốn cảm thấy hứng thú với văn học , bây giờ vừa lúc tới tham gia hải ngoại thí luyện , lại vừa lúc gặp được Tôn công tử cùng Biện công tử , ắt hẳn là muốn kết giao một phen
- Không đúng , tại hạ thế nào có cảm giác hình như Tôn công tử so với lúc trước có chút bất đồng ?
. . .
Dương Chân nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lại , quả nhiên nhìn thấy Tôn công tử một bộ dáng người khiêm tốn , trên mặt biểu lộ lại chỉ kém chút le lưỡi nữa thôi sẽ giống một con chó vậy
- Liếm chó !
Dương Chân tấm tắc lấy làm kỳ lạ , rốt cục gặp được diện mục của loại sinh vật truyền kỳ này
Hoa U Nguyệt thần sắc lạnh nhạt , một bộ váy dài vàng nhạt , bước đi nhẹ nhàng , cùng đám người Dược Lão hướng bên này đi tới , đám người xung quanh lập tức tránh ra một con đường , không bao lâu sau liền đến trước mặt Dương Chân
Đám người bên cạnh thấy Dương Chân bất động đang cười hì hì đứng ở giữa đường như một kẻ ngu thì vội vàng kéo Dương Chân lại
- Vị công tử này không được vô lễ , đây chính là Hoa lâu chủ của Trường Nguyệt Lâu , tại Đông Hải Chi Tân hưởng dự nổi danh , không thể đắc tội
Hưởng dự nổi danh ?
Dương Chân sững sờ , hiếu kỳ nhìn thoáng qua Hoa U Nguyệt
Hoa U Nguyệt thần sắc lạnh nhạt , sau khi nhìn thấy Dương Chân lập tức toàn thân chấn động , trên mặt lộ ra vẻ phức tạp
- Xong , thiếu niên này chẳng lẽ bị dung nhan vô song của Hoa lâu chủ làm si mê , đứng ngốc tại chỗ không động đậy ? Há không biết cử động lần này có thể gọi là đắc tội Hoa lâu chủ ?
- Mau nhìn , trên mặt Tôn công tử đã mang theo vẻ tức giận , hiển nhiên bất mãn đối với thiếu niên này
- Đây là đồ nhà quê từ nơi nào tới , nhìn thấy cô gái xinh đẹp lại thất thố như vậy , quả nhiên là buồn cười
. . .
Thời khắc đám người nghẹn họng nhìn trân trối , vẻ tức giận trên mặt Tôn công tử đột nhiên biến mất không thấy , đi đến trước mặt Dương Chân xếp quạt xếp lại , vừa cười vừa nói
- Vị tiểu huynh đệ này , ngươi có biết vừa rồi ngươi cản đường đi của người nào ?
Dương Chân lườm Tôn công tử một chút nói
- Liếm chó phải chết !
- Cái gì ?
Tôn công tử vẻ mặt mờ mịt , nhìn chằm chằm Dương Chân hỏi
- Lời này của ngươi là có ý gì ?
Dương Chân ai ôi một tiếng nói
- Không có ý tứ a , nói sai ám hiệu , lốp xe dự phòng không có tiền đồ ?
- Thật khó hiểu !
Tôn công tử hừ lạnh một tiếng nói
- Tranh thủ thời gian tránh ra , nếu không đừng trách Tôn mỗ không khách khí
Dương Chân nhẹ gật đầu nói
- Không cần khách khí , cứ coi như đây là nhà của mình , tùy tiện , tùy tiện . . .
- Ngươi !
Tôn công tử thần sắc ngẩn ngơ
- Thổ phu từ đâu tới , dĩ nhiên hung hăn càn quấy như thế , tranh thủ thời gian tránh ra !
Dương Chân nhìn chằm chằm Tôn công tử híp mắt hỏi
- Ngươi có biết , ngươi đang ngăn trở đường đi của người nào ?
Tôn công tử trực tiếp mộng bức , mờ mịt nhìn xung quanh , rõ ràng không theo kịp tiết tấu của Dương Chân
Hoa U Nguyệt nhịn không được phốc một tiếng bật cười , đi đến trước mặt Dương Chân nói
- Mấy ngày không gặp ngươi vẫn là lỗ mãng xúc động như thế , vị này là quan trạng nguyên năm nay của Thủy Linh Quốc , Tôn Ngọc Sử
Dương Chân bừng tỉnh đại ngộ
- Nguyên lai là Tôn trạng nguyên , không biết Tôn huynh có nhận biết Lâm Sĩ Lang Lâm trạng nguyên ?
Tôn Ngọc Sử kinh ngạc nói ra
- Ngươi biết Lâm huynh ?
- Nhận biết , quen thuộc vô cùng , ngày hôm trước còn một chỗ nâng cốc ngôn hoan , tâm tình chuyện quốc sự , gia sự , chỉ là Lâm huynh tự giác tài sơ học thiển , theo không kịp tiết tấu của tại ha , đã đi một nơi xa xôi , đáng tiếc a , đáng tiếc
- Cái gì ?
Vẻ kinh ngạc trên mặt Tôn Ngọc Sử càng đậm
- Lâm huynh không đến tham gia hải ngoại thí luyện quả nhiên đáng tiếc , chỉ là không biết tục danh của huynh đài , lại có thể làm cho Lâm huynh tự ti mặc cảm ?
Dương Chân một mặt khiêm tốn ôm quyền nói
- Hổ thẹn hổ thẹn , tại hạ đứng đầu tứ đại tài tử Ô Thoát Bang : Vô sỉ thánh nhân Dương Chân , thẹn là khách khanh cấp bậc ám kim của Trường Nguyệt Lâu
- Ngươi chính là Dương Chân ?
Tôn Ngọc Sử con mắt đột nhiên trừng tròn xoe , vô ý thức lùi lại phía sau , một mặt cảnh giác nhìn Dương Chân
Dương Chân một mặt mộng bức , tiến lên một bước
- Tôn huynh đây là cớ gì ?
- Ngươi . . . Ngươi đừng tới đây . . .
Xoạt !
Đám người xung quanh cùng nhau chấn kinh , một mặt khó có thể tin nhìn hai người Dương Chân cùng Tôn Ngọc Sử , Biện công tử cười lạnh một tiếng , hứng thú nhìn Dương Chân , hiện lên thần sắc hiếu kỳ , âm thầm cảnh giác
Hoa U Nguyệt khẽ cười một tiếng , tiến lên kéo tay Dương Chân nói
- Ngươi qua đây , ta hỏi ngươi mấy câu
Dương Chân một mặt thuận theo , quay đầu nói với Tôn Ngọc Sử
- Cái kia . . . Tôn huynh chờ ta một lát , ta phải cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt nói vài câu , lại đến cùng ngươi đem rượu ngôn hoan !
Tiểu . . . Tiểu Nguyệt Nguyệt ?
Mọi người ở đây cùng nhau hóa đá , Hoa U Nguyệt càng là toàn thân xiết chặt , quay đầu trừng mắt nhìn Dương Chân