Ánh mắt mọi người đều rơi trên người Dương Chân, làm cho Dương Chân có cảm giác da gà của mình đều dựng lên
Mẹ nó, vừa rồi làm sao chưa nhìn rõ người ta đã vội bắt chuyện, lần này tốt, để cho tiểu tỷ tỷ người ta lúng túng rồi!
- Cái kia. . . Ha ha, trách không được ta ở từ xa đã bị một đạo quang mang tú lệ xúc động tiếng lòng, bất tri bất giác đã đi về hướng bên này. . .
Dương Chân vội vàng dùng tay áo xoa xoa bả vai nữ tử này, thanh âm trầm thấp, nghiêm trang nói
- Từ nơi sâu xa, ta tựa như cảm nhận được một thứ gọi là sợi dây nhân duyên, dẫn dắt ta tới bên cạnh tiểu tỷ tỷ, cũng trách ta có mắt không tròng, thế mà không nhận ra tiểu tỷ tỷ là người khí khái hào hùng như vậy, còn tưởng rằng là một vị thiếu niên hào hiệp ngọc thụ lâm phong
Dương Chân mang theo vẻ thành thật, vỗ tim nói ra
- Vừa rồi tại hạ còn sợ hãi vạn phần, còn tưởng rằng cảm nhận của ta xảy ra vấn đề thế mà lại bị một nam tử hấp dẫn, tim đập rộn lên, hiện tại tốt rồi, nguyên lai là một tiểu tỷ tỷ tư thế hiên ngang, tú lệ đoan trang, chim trên trời gặp ngươi đều bay không nổi, con cá trong nước gặp phải đều phải xấu hổ lặn sâu vào đáy nước. . . Còn tốt còn tốt, chỉ có dạng nữ tử này mới là đối tượng mà ta theo đuổi, còn các ngươi, cứ tiếp tục công việc a, chớ vì một người vô danh như ta mà chậm trễ việc tiến vào Linh Lộ. . . Tiếp tục. . . Các ngươi cứ tiếp tục. . .
Dương Chân một bên nói, một bên thối lui về bên cạnh bọn người Bạch Huyền, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, một bộ dáng vẻ lão tăng nhập định
Tất cả mọi người xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối, tên này đúng là không biết xấu hổ a
Thế nhưng càng làm bọn họ trợn mắt hốc mồm là cái nữ tử khí khái hào hùng kia nguyên bản đang tức giận, vậy mà dần dần hòa hoãn lại, hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm
- Đăng đồ tử! ( Yêu râu xanh, vương bát đản )
Chẳng những không có tức giận, ngược lại còn một tia xấu hổ
Nhất là khi nghe được chim trên trời không còn sức bay, cá dưới nước gặp đều phải tự ti mặc cảm, trên mặt càng sinh ra một cỗ ngượng ngùng, mặc dù lóe lên một cái rồi biến mất, thực sự để mọi người ở đây mộng bức
Trong mười hai người, một cái thiếu niên anh lãng vóc người thon dài trợn mắt hốc mồm nhìn Dương Chân, hỏi
- Người này. . . Người này là ai a?
Một cái tiểu mập mạp nghe vậy liền bừng tỉnh, nhìn Dương Chân tự lẩm bẩm
- Nhân tài a, nhân tài, đây là lần đầu tiên Hoàng mỗ gặp được một người đắc tội Hòng Loan Linh Nữ mà không bị đánh cho bầm dập a, phải kết giao một phen, phải kết giao một phen!
Thiếu niên anh lãng kia nghe vậy sầm mặt lại, hừ lạnh nói ra
- Một tu sĩ Luyện Hư Kỳ cũng đáng được Hoàng Mão ngươi kết giao sao?
Tiểu mập mạp được xưng là Hoàng Mão kia cười hắc hắc, nói ra
- Ngươi biết cái gì, nói không chừng tương lai hoàng mỗ có thể tìm được đạo lữ hay không là nhờ vào vị huynh đài này a, Phong công tử ngươi truy cầu Hồng Loan Linh Nữ đã nhiều năm, nhưng đã bao giờ làm nàng cười một tiếng? Chớ nói chi tới việc để nàng ngượng ngùng như vậy, cùng huynh đài này so sánh, Phong công tử ngươi giống như là một tiểu nhi mới tập đi vậy, lời nói đều không lưu loát
- Hừ!
Phong công tử âm trầm nhìn Hoàng Mão, nói ra
- Họ Hoàng, ngươi đang muốn kiếm chuyện đúng không?
Hoàng Mão lườm Phong công tử một chút, lặng lẽ cười một tiếng, nói ra
- Không dám không dám, ta cũng không dám lĩnh giáo Địa Luân Âm Dương Kiếm của Phong công tử!
. . .
Dáng người Hòng Loang Linh Nữ so với nữ tử bình thường thì cao hơn không ít, thậm chí gần bằng Dương Chân, nhất là đôi chân, chắc ních, tú mỹ mà cân xứng, để nàng tăng thêm anh tư
Lại thêm tóc nàng búi cao lên theo kiểu nam nhân, làm cho Dương Chân không cẩn thận nhận nhầm
Bên cạnh quang trụ màu đen, nhất thời lâm vào an tĩnh, chỉ có mấy người khe khẽ bàn luận, phần lớn đều chưa thoát ra khỏi phản ứng há hốc mồm
Bên cạnh Hồng Loan Linh Nữ, một nữ tử vóc người nhỏ bé cười khanh khách một tiếng, ngẩng đầu nhìn Hồng Loan Linh Nữ nói ra
- Hồng Loan tỷ tỷ, vừa rồi hắn nói cái gì mà theo sợi dây tơ duyên mà tới. . . Thật thú vị a, ngươi có nhìn thấy thời điểm hắn phát hiện ngươi là nữ tử, cái dáng vẻ mừng thầm kia thật buồn cười nha
Nghe nói như thế, Hồng Loan Linh Nữ lập tức khiển trách
- Tú nhi, đừng có hồ ngôn loạn ngữ, cái đăng đồ tử này chẳng qua là vì tìm đường thoát thân mới nói như vậy thôi
Tú Nhi cười khanh khách, nhỏ giọng thì thầm
- Vù sao Tú Nhi cảm thấy hắn là đang tìm lối thoát cho ngươi đi!
Hồng Loan Linh Nữ trừng Tú Nhi một chút, nói ra
- Hồ nháo, một chút nữa ngươi đi vào Thiên Mệnh Chi Lộ đầu tiên!
- Đừng a!
Tú Nhi kinh hãi, lôi kéo ống tay áo Hồng Loan Linh Nữ, nói ra
- Tú Nhi biết sai rồi
. . .
Tiện mèo con mắt trừng lớn, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên mắt nó trừng lớn như vậy, kinh động như gặp Thiên Nhân nhìn Dương Chân, hú lên quái dị
- Móa nó, tiểu tử, bản tôn chợt phát hiện trình độ không biết xấu hổ của ngươi đơn giản đột phá chân trời, không, đơn giản xuyên phá Hoàng Tuyền U Ngục a, chậc chậc, ngươi là người đầu tiên để bản tôn bộ phục a, có kinh hỉ không? Có ngoài ý muốn không!
- Cút! Buổi tối hôm nay ta có thể sẽ bị tiêu chảy, không thể xuống bếp nấu đồ ăn được
- Đậu!
Tiện mèo quát to một tiếng, chỉ vào Dương Chân nói ra
- Tiểu tử, ngươi chơi xấu?
Tiếng quát này dọa mọi người giật mình một cái, cùng nhau đem ánh mắt nhìn về phía bên này
Dương Chân giận dữ, chỉ vào tiện mèo nói ra
- Móa nó, bản tao thánh vất vả lắm mới điệu thấp được một lần, con mẹ nhà ngươi là đang muốn kiếm chuyện đúng không?
- Đúng thì sao?
Tiện mèo không hề nhượng bộ chút nào
- Gia hỏa nói không giữ lời, còn nói rằng ngươi biết điều nhất, ngươi nếu như là biết điều nhất, vậy chẳng phải người ta không thể nào cảm giác sự tồn tại của ta rồi?
- Ta mặc kệ, dù sao bản tao thánh là người biết điều nhất!
Một đám người mờ mịt nhìn Dương Chân cùng với tiện mèo đang chống nạnh cãi nhau
Bạch Huyền, Diệp Tri Mệnh cùng Thủy Nguyệt Linh Nữ liếc nhau, cười khổ không thôi
Hồng Loan Linh Nữ cũng không nhịn được nhìn về hướng Dương Chân, nhìn Dương Chân cùng với một con mèo lí lẽ biện luận, không biết suy nghĩ gì mà phốc một tiếng bật cười
Nụ cười này để cho mười mấy người ở hắc quang trụ đều kinh ngạc không gì sánh kịp, khó tin nhìn về phía Hồng Loan Linh Nữ
Trong đám người, Hoàng Mão lườm Phong công tử sắc mặt đang tái xanh, lại phấn khởi nhìn hai gia hỏa Dương Chân cùng tiện mèo, tự lẩm bẩm
- Có ý tứ có ý tứ, đây mới đúng là bản chất thoải mái nên có của tu sĩ chúng ta, khong giống một số người, rõ ràng trong lòng một bụng chuyện xấu, lại làm ra một bộ dáng vẻ chững chạc đàng hoàng
- Ngươi. . .
Phong công tử hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm tình bất định, hất ống tay áo lên, đi về hướng Dương Chân
Trong lúc nhất thời, không khí xung quanh đều ngưng trệ!