Nhìn thấy Phong công tử đi về hướng Dương Chân, hai mắt của Hoàng Mão lập tức tỏa sáng
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào biểu lộ của Dương Chân, trong mắt mọi người, Dương Chân chẳng qua chỉ là một tu sĩ Luyện Hư Kỳ mà thôi, có lẽ có ít thiên phú, thế nhưng lấy điểm ấy thiên phú tại trước mặt mọi người ở đây không đủ tạo thành vốn liếng gì
Dương Chân vừa đến đã va chạm với Hồng Loan Linh Nữ, va chạm thì không nói, nhưng hắn thế mà lại dùng miệng lưỡi dẻo quẹo của mình làm cho Hồng Loan Linh Nữ lộ ra vẻ ngượng ngùng, còn làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là Hồng Loan Linh Nữ khi thấy Dương Chân cùng tiện mèo như vậy lại cười ra thành tiếng
Việc này. . . Việc này lúc trước bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ
Phong công tử hiện tại ai cũng biết rằng là đang theo đuổi Hồng Loan Linh Nữ, bây giờ Dương Chân lỗ mãng như thế, Phong công tử làm sao có thể không giận tím mặt?
Phong công tử đi đến chắc chắn là đang muốn giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất rộng này
Một bên khác, tiện mèo chế nhạo nhìn Dương Chân nói ra
- Tiểu tử, ngươi tự cầu phúc đi, tiểu tử này trên thân có hai loại khí tức âm dương, mà khí tức âm trên người hắn cực nặng, rõ ràng là một gia hỏa không dễ chọc vào!
Dương Chân trừng mắt, nói ra
- Móa nó, còn không phải phiền phức do tên hỗn đản ngươi gây ra, điệu thấp một tí sẽ chết sao?
Tiện mèo lập tức giận dữ
- Ngươi trách ta? Ai bảo ngươi không phân tốt xấu liền đi đến sờ bả vai tiểu nha đầu nhà người ta?
- Đậu!
Dương Chân cũng giận dữ, chỉ vào tiện mèo nói ra
- Ngươi nói lại chon ta, đó là sờ sao, chỉ có thể tính là vỗ!
- Vậy ngươi cọ qua cọ lại làm gì?
Tiện mèo nhếch miệng, vẻ chế nhạo càng đậm
Dương Chân há to miệng, cãi cùn
- Đó là lễ phép, lễ phép ngươi biết không? Tiện mèo ngươi biết cái gì gọi là lễ phép sao?
- Ngươi mới không biết lễ phép, cả nhà ngươi đều không biết lễ phép!
Tất cả mọi người ngây dại, nghẹn họng trân trối nhìn một người một mèo đang chửi ầm lên, không ai phục ai
Phong công tử chưa từng thấy ai khinh thường hắn như vậy, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên dữ tợn
- Xong, Phong công tử cho dù tâm tình có tốt hơn nữa cũng không thể nhịn được a!
- Người này đến cùng là có địa vị ra sao, dĩ nhiên không để Phong công tử vào mắt như thế, chẳng lẽ không sợ chết sao?
- Cái này cũng chưa hẳn, các ngươi có chú ý tới một người cùng một mèo này không, liên tục dùng ánh mắt giao lưu, hiển nhiên không phải. . . Cái gì?
. . .
Dương Chân bỗng nhiên chỉ vào tiện mèo, lớn tiếng nói
- Móa nó, đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt, có bản lĩnh đại chiến cùng ta ba trăm hiệp?
Tiện mèo a ha một tiếng nhảy dựng lên
- Chẳng lẽ bản tôn sợ ngươi?
Nói xong, một người một mèo phóng về nơi xa, thỉnh thoảng quyền qua cước lại, giống như là phàm nhân tiểu hài tử đang ẩu đả vậy, ngươi đánh ta một bàn tay, ta đá ngươi một cước, hai người chạy càng ngày càng xa, trong chớp mắt đã chạy được nửa cái đỉnh núi
Phong công tử mộng bức nhìn hai người càng ngày càng xa, kìm nén lửa giận đến mức xuýt nội thương
Một người một mèo này hoàn toàn xem như hắn không tồn tại
Dương Chân cùng tiện mèo đánh một chập liền chạy đến đằng sau một cái cự thạch, thanh âm càng vang dội, kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, tựa như là đem ruột của đối phương lôi ra ngoài vậy
- Móa nó, tiểu tử ngươi hèn hạ, thế mà đánh lén cái đuôi của bản tôn!
- Tên hỗn đản ngươi thì sao, ngay cả thủ đoạn thấp hèn như Ngộ Không trộm đào cũng đều dùng ra?
Đằng sau cự thạch, Dương Chân cùng tiện mèo đang ngồi cùng một chỗ, thỉnh thoảng duỗi cổ mắng một tiếng, sau một lát liền không có động tĩnh
Dương Chân thở dài một hơi, vẻ mặt xem thường nói ra
- Móa nó, đâu ra lòi ra một tên ngốc vừa bị nói hai ba câu liền muốn xông lại kiếm chuyện với ta?
Tiện mèo hắc hắc cười quái dị, nói ra
- Ngươi cho rằng ai cũng tiện như ngươi sao, khoan hãy nói, tiểu tử kia thật là có chút bổn sự, lấy thực lực của ngươi chưa hẳn có thể thắng hắn!
Dương Chân nhếch miệng, nói ra
- Mơ mơ hồ hồ đánh nhau như thế bản tao thánh mới không thèm làm, thua thắng đều mẹ nó không có chỗ nào tốt, tên ngu ngốc đó, thật không biết hắn làm sao mà tu luyện được lên tới cảnh giới như bây giờ
- Sợ hãi thì nói sợ đi
Tiện mèo bĩu môi
Dương Chân quất vào đầu tiện mèo một cái, nói ra
- Ngươi không cảm thấy những người này cứ đứng đây như vậy có gì quái lạ sao, trước khi biết được bên trong hắc trụ có thứ đồ gì, làm sao để tiến vào Thiên Mệnh Chi Lộ, ngươi an tĩnh cho bản tao thánh một chút
- Nghe ngươi nói như vậy bản tôn cũng cảm thấy có chút không ổn, những người này đang chờ cái gì?
- Khẳng định là cái thiên tuyển chi lộ này có thể có biến hóa!
. . .
Bên cạnh hắc quang trụ, sau khi đám người không nghe được tiếng gào khóc của Dương Chân cùng tiện mèo nữa, lập tức duỗi cổ ra muốn nhìn xem bọn hắn đã chết hay chưa
Phong công tử mang theo bộ dáng mờ mịt, lúng túng đứng tại chỗ, không biết nên làm cái gì cho tốt
Loại cục diện này Phong công tử chưa từng nghĩ qua, giận cũng không được cười cùng không được, trong lòng đơn giản hận Dương Chân tới cực điểm, sắc mặt âm tình bất định, đứng tại chỗ đi tiếp cũng không được, trở về thì càng thêm không ổn, dứt khoát cười ha ha đi về phía bọn người Bạch Huyền
Chỉ là còn chưa đến trước mặt bọn hắn, liền nghe được tiếng cười âm trầm từ bốn phương tám hướng truyền tới
- Chư vị chậm chạp không chịu tiến vào Linh Lộ chẳng lẽ đang đợi Lâm mỗ?
Vừa dứt lời, một nam tử trẻ tuổi mang hắc bào bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, vừa xuất hiện lập tức làm cho không khí xung quanh nóng rực lên
Người này mang theo mũ trùm, quanh thân thiêu đốt một ngọn lửa màu đen quỷ dị, thần sắc tà dị, nhất là đôi mắt, một đôi mắt màu vàng như một con rắn độc
Sau khi đáp xuống đất, người này nhìn quanh một vòng, ồ lên một tiếng, nói ra
- Phong công tử vì sao sắc mặt kém như vậy, chẳng lẽ không thích Lâm mỗ đến sao?
Tất cả mọi người hít vào một hơi, chẳng ai ngờ rằng thanh niên họ Lâm này vừa đến liền nhằm vào Phong công tử
Không đợi Phong công tử nói chuyện, thanh niên họ Lâm lại cười nhạo một tiếng, nói ra
- Mười hai người, lần này người có hi vọng trùng kích thiên mệnh cao nhất đều đến, lại không ai dám đi đầu bước vào, quả nhiên là buồn cười
Mười hai người lập tức lộ ra thần sắc tức giận, khí tức trên thân ẩn ẩn ba động, hiển nhiên lòng đã sinh bất mãn, nhưng lại tựa hồ rất kiêng kỵ thiếu niên này, không có tùy tiện chỉ trích
Dương Chân cùng tiện mèo lén lén lút lút lộ đầu ra, Dương Chân lập tức tấm tắc lấy làm kỳ lạ, quay đầu nói với tiện mèo
- Thấy không, đây là điển hình của việc tự tìm đường chết, khá lắm, so với bản tao thánh còn phách lối hơn, bội phục bội phục
Tiện mèo thâm ý sâu sắc nhẹ gật đầu, nghiêm trang nói
- Bất quá cấp bậc trang bức này hơi thấp!
A?
Dương Chân sững sờ, vỗ bả vai tiện mèo một cái nói ra
- Có tiến bộ a, cái này đều có thể nhìn ra?
- Không phải ngươi thường nói vô hình trang bức mới là chí mạng nhất sao, người này rõ ràng rất kém a, so với ngươi kém xa
Lúc này, tiếng nói của thanh niên họ Lâm lại truyền đến
- Đã như vậy, để Lâm mỗ làm người đầu tiên tiến vào!
Dương Chân hai mắt tỏa sáng, mắt thấy thanh niên họ Lâm phóng về Thiên Mệnh Chi Lộ, chợt nghe Phong công tử hừ lạnh một tiếng
- Lâm Thiên Lệ, ngươi sai rồi, người đầu tiên tiến vào không phải ngươi, mà là Hoa Linh Nữ năm đó kém chút giết chết ngươi, nàng. . . Đến rồi!
- Cái gì?
Dương Chân cùng Lâm Thiên Lệ trăm miệng một lời kinh ngạc thốt lên
Lâm Thiên Lệ?
- Móa nó, người kia, dừng lại cho bản tao thánh!
Dương Chân chửi ầm lên, thả người từ đằng sau tảng đá nhảy ra
Dương Chân làm vậy để Lâm Thiên Lệ giật nảy mình, lảo đảo một cái, bị Thiên Mệnh Chi Lộ hút vào, quay đầu lưu lại cho Dương Chân một cái ánh mắt âm độc
Mắt thấy Lâm Thiên Lệ bị hút vào, quang trụ màu đen lập tức bộc phát ra chân nguyên bạo động để mọi người hoảng sợ vạn phần, Dương Chân thấy Lâm Thiên Lệ như vậy lập tức chửi mẹ, tặng cho Lâm Thiên Lệ một cái ngón giữa
Đột nhiên xuất hiện một màn này để hơn ngàn người xung quanh đều trợn mắt hốc mồm, thần sắc hoảng sợ nhìn Dương Chân làm người điệu thấp, một mặt mộng bức