Theo tiếng quát nhẹ của Dương Chân, toàn bộ thế giới mãng hoang bỗng nhiên bộc phát ra một đạo tiếng ngâm, địa địa bắt đầu như một dòng lũ lớn vọt về phía hai tay Dương Chân
Trong đôi mắt Dương Chân bộc phát ra quang mang mờ nhạt, cả người bỗng dưng đau đến mức nhe răng trợn mắt, chửi ầm lên
- Móa nó, không nghĩ tới thu một bộ thiên thư dĩ nhiên thống khổ như thế, thua lỗ a, thua lỗ!
Gần một khắc đồng hồ sau, Dương Chân bỗng nhiên trở về lại căn nhà gỗ, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên ghế gỗ, miệng thở phì phò, toàn thân không còn một tí khí lực nào
Trong thể nội, một quyền sách phong cách cổ xưa đang chiếu sáng rạng rỡ, cùng Thiên Thư Huyền Lý Thiên Dương Chân lấy được trước đó hòa lẫn, trên bản thiên thư này khắc họa lấy ba chữ lớn màu vàng, bên trên viết " Địa Tàng Thiên "
Thở gấp một cái, Dương Chân nhếch miệng cười nói
- Cái này gọi là cái gì nhỉ, cái này gọi là kỳ tài ngút trời, ngươi nói đúng không, tiện mèo, tiện mèo?
Bên cạnh không ai hô 666 để Dương Chân sững sờ, mở to mắt nhìn lại, lập tức mộng bức
Nhà gỗ đã biến mất, hoặc nói là sụp đổ, chỉ còn một cái ghế gỗ Dương Chân ngồi bên dưới là còn nguyên, tất cả địa phương khác đều biến thành một vùng phế tích, nơi Dương Chân ở cũng bị chôn sâu dưới núi đá
- Móa nó, linh đỉnh sập?
Mặc dù thời điểm thu Địa Tàng Thiên, Dương Chân đã có một loại dự cảm địa phương này chỉ sợ sẽ không còn tồn tại, nhưng không ngờ lại bị hủy diệt triệt để như thế
Cái này. . . May mắn không ai nhìn thấy, nếu không mang tội danh hủy diệt linh đỉnh, Dương Chân thật đúng là có điểm khó chịu
Bất quá không ai nhìn thấy thì dễ chịu rồi, Dương Chân đứng dậy, dùng thần thức cảm thụ một cái, lập tức chửi mẹ
Cái này không còn gọi là chôn trong đất đá nữa rồi, mà gọi là chôn sâu dưới đại sơn, hoặc nói nhà gỗ bị chìm xuống dưới mấy chục trượng bên dưới
Dương Chân mộng bức đứng tại chỗ, loại từng huống này, đừng nói là một quyền, cho dù hai quyền trăm quyền, chỉ sợ còn chưa ra ngoài đã bị vụn đá chôn lại từ đầu
Người thừa kế thiên thư đầu tiên chết vì ngạt thở, cái tên này không sai
Dương Chân tự giễu cười một tiếng, hai tay đặt trên đất đá, hai con ngươi bỗng nhiên bộc phát ra một đoàn quang mang mờ nhạt, lóe lên một cái rồi biến mất
- Địa Tàng Thuật!
Dương Chân quát khẽ, sau đó thân hình hắn lập tức biến mất tại chỗ, bắt đầu sưu sưu xuyên qua núi đá
Sau đó hắn lập tức giật nảy mình, không nghĩ tới công pháp ghi chép trong Địa Tàng Thiên lại huyền diệu như thế, trong lúc nhất thời không kịp thích ứng, lập tức mất đi phương hướng
Không biết chạy bao lâu, Dương Chân mới oanh một tiếng vọt ra ngoài
- Đậu móa!
Trước mắt Dương Chân là một cái sườn đồi, thân thể Dương Chân vẫn còn đang vận chuyển công pháp của Địa Tàng Thiên, sau đó bỗng nhiên bị ngắt quảng, trực tiếp tữ giữa không trung rớt xuống
Trên mặt đất, hai nhóm người đang chém giết lẫn nhau, trong đó có hai nữ tử đang dựa vào nhau mà tồn tại, trên thân mang theo vết máu pha tạp, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên đã là nỏ mạnh hết đà
Bên cạnh, một đám tu sĩ khác sắc mặt âm trầm, vây quanh hai nữ tử, không ngừng công phạt, mắt thấy sắp hạ được hai nữ tử, bỗng nhiên nghe được tiếng oa oa quái khiếu, liền giật nảy mình ngẩng đầu nhìn lên
Oanh!
Cả người Dương Chân như viên đạn pháo, chân nguyên chưa kịp thu hồi lại nên không thể sử dụng, lập tức oanh mặt đất thành một cái hố sâu
Đám người xung quanh đều trợn mắt, đứng tại chỗ không dám cử động, nhìn chằm chằm vào Dương Chân đang ở trong hố sâu
- Phi phi!
Dương Chân đem đất trong miệng phun ra, có chút chật vật đứng lên, nhìn đám người đang mộng bức hỏi
- Không có ý tứ a, quấy rầy các ngươi đánh nhau rồi, cứ tiếp tục, tiếp tục. . .
Nói xong, Dương Chân ở một bên từ trong hố leo ra, muốn rời khỏi
Hai nữ tử thần sắc lo lắng, một nữ tử trẻ tuổi muốn nói gì đó lại bị một trung niên nữ tử ngăn lại, âm thầm lắc đầu
Dương Chân vừa đi vừa suy nghĩ Địa Tàng Thuật bên trong Địa Tàng Thiên, ngẩng đầu một cái liền thấy một thanh trường kiếm đang chỉ mình, kinh ngạc hỏi
- Vị đạo hữu này, ngươi cầm kiếm chỉ vào bản tao thánh làm gì?
Bản tao thánh?
Nghe được xưng hô cổ quái của Dương Chân, nam tử trung niên trước mắt sững sờ, trầm giọng hỏi
- Ngươi là ai, chẳng lẽ dư nghiệt Dương gia?
- Dương gia?
Dương Chân sững sờ, nói ra
- Bản tao thánh xác thực họ Dương, nhưng cũng không phải là Dương gia dư nghiệt gì đó, vị đạo hữu này, làm phiền ngươi tránh qua một bên, ngươi đang ngăn cản đường đi của bản tao thánh
Ánh mắt nam tử trung niên kia lóe lên thần sắc âm trầm, tránh ra một con đường, nói
- Tiểu công tử, đi cẩn thận!
- Đa tạ!
Dương Chân chắp tay, trực tiếp vượt mặt nam tử trung niên, đằng sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hô nũng nịu
- Công tử, cẩn thận!
- Ừm?
Dương Chân nghe vậy liền quay đầu, kinh ngạc nhìn nơi phát ra âm thanh
Một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh Dương Chân, trường kiếm trong tay hàn quang lấp lóe, đâm về phía tim Dương Chân
Dương Chân kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối mặt với nam tử trung niên vừa nãy, nam tử trung niên âm lệ nói ra
- Tiểu tử, ngươi mang họ Dương thì đừng nghĩ rời khỏi. . . Cái gì?
Cái quỷ gì?
Dương Chân ngơ ngác nhìn trường kiếm đâm tới, một mặt mộng bức, cái gì mà mang họ Dương liền không được rời đi, họ Dương ăn chén cơm nào của ngươi sao? Họ Dương ngủ với vợ của ngươi sao?
Coong!
Một tiếng kim loại giao nhau truyền đến, thanh kiếm của nam tử trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh Dương Chân gãy đôi, sắc mặt hắn lập tức mộng bức, ngơ ngác nhìn thanh kiếm gãy trong tay, vội vàng lui về phía sau, hú lên quái dị, trong chớp mắt liền cách Dương Chân vài chục trượng, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Dương Chân
Dương Chân cúi đầu nhìn thoáng qua, quần áo rách rưới do bị núi đá chồng lên bây giờ lại thêm một cái lỗ nhỏ, lộ ra viên đào khô bé xíu tinh xảo nơi ngực, gió lạnh thổi tới. . . Thật là lạnh!
Dương Chân chậm rãi đưa tay, cầm phần vải còn lại che lên cái lỗ nhỏ, quay đầu nhìn về nam tử trẻ tuổi, hung hãn quát
- Móa nó, ngươi dám đâm ta?
- Động thủ!
Hơn mười tu sĩ cùng nhau vọt về hướng Dương Chân
Nữ tử trẻ tuổi kia lập tức kinh hãi, rút kiếm vọt lên
- Công tử, cẩn thận!
Nữ tử trung niên cũng khẽ biến sắc, quát một tiếng, trường kiếm trong tay bộc phát ra thanh sắc quang mang đánh về phía nam tử trung tiên
Một thanh trường kiếm chém về phía đầu Dương Chân, Dương Chân lập tức lắc đầu, quá chậm!
Sau khi tránh thoát khỏi trường kiếm, Dương Chân chậm rãi ngồi xuống, đưa tay đặt lên mặt đất nhấn một cái, tự lẩm bẩm
- Địa Tàng Thuật, trói!
Ầm ầm!
Một cỗ thổ nguyên khí quay cuồng lên, xuất hiện dưới chân mười tu sĩ kia, mười người bọn họ cảm giác được dị dạng dưới chân, cúi đầu nhìn xuống, lập tức sợ hãi không thôi
- Đây là thứ quỷ gì?
Nam tử trung niên hú lên quái dị, cầm trường kiếm đâm về phía dưới, lại ngao một tiếng đâm lên chân của mình, đau đến mức sắc mặt tái nhợt