Tất cả mọi người bị một màn trước mắt dọa sợ, trên mặt không còn chút huyết sắc, nhất là nam tử trung niên vừa rồi con dữ tợn kia, lúc này đang liều mạng giãy dụa, mắng chửi liên tục
Từng đạo đất đá giống như trường xà leo lên chân của bọn họ, vô luận có giãy dụa như thế nào đều không thể nhúc nhích
Nhất là tu sĩ trẻ tuổi lúc nãy đâm vào quả đào khô bé xíu của Dương Chân, sắc mặt cuồng nộ, mắng Dương Chân là hung nhất ( đã sửa ở chương 286 )
Dương Chân quay mặt lại nhìn tu sĩ trẻ tuổi kia một chút, thần niệm vừa động, một đạo đất đá nổi lên, đâm về phía cái mông của tu sĩ trẻ tuổi kia
- Ngao!
Một tiếng kêu thảm thiết kèm theo chua xót truyền đến, tu sĩ trẻ tuổi kia lập tức câm miệng, han chân gắt gao khép lại, cả người ưỡn về phía trước, muốn rút đạo đất đá kia ra khỏi mông của mình
Lúc này, một tiếng ca bỗng nhiên bay tới
- Cúc hoa tàn, đít đầy vết thương, nhưng mà ngươi đừng hốt hoảng. . .
- Hỗn trướng, ngươi. . . Ngươi làm gì ta vậy!
Tu sĩ trẻ tuổi bi phẫn gầm thét, hai mắt lộ ra hung quang, thần sắc dữ tợn cùng xấu hổ không thôi
Dương Chân tấm tắc lấy làm kỳ lạ, chậm rãi nói ra
- Nếu như ta là ngươi, lập tức sẽ an phận một chút, bởi vì đồ vật bên trong mông ngươi chẳng những sẽ rút ra rút vào, hơn nữa còn biết biến lớn, vạn nhất bản tao thánh không khống chế tốt, bên trên lại mọc ra thêm một đống gai, ai ôi, mẹ nó, nghĩ tới đã chua xót!
Mọi người nghe vậy liền run rẩy, quay đầu nhìn về phía tu sĩ trẻ tuổi
- Công tử, không tốt, công tử bị thương!
- Hỗn đản, ngươi đã làm gì công tử!
- Công. . . Công tử, ngươi đừng có vùng vẫy, vật kia hình như. . . Đang lớn lên!
- Cái gì?
Một đám người sợ hãi hô lên, để Dương Chân mộng bức chính là, có một tu sĩ thế mà hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào cái mông của công tử trong miệng đám người, gian nan nuốt từng ngụm nước bọt
Mẹ nó!
Toàn thân Dương Chân run rẩy một cái quay người nhìn lại, liền ồ một tiếng nói với hai nữ tử kia
- Các ngươi vì sao còn ở nơi này?
Hai nữ tử sững sờ, nữ tử trẻ tuổi cổ quái nhìn công tử đang đau đớn kia một chút, đi đến trước mặt Dương Chân, phù phù một tiếng quỳ xuống
Dương Chân giật nảy mình, vội vàng giậm chân một cái, hai cột đất đá huyễn hóa ra thành bàn tay dìu dắt nữ tử kia đứng lên, kinh ngạc hỏi
- Cô nương, ngươi làm gì vậy?
Trên mặt nữ tử hiện lên vẻ ngượng ngùng, nước mắt lại rầm rầm rơi xuống, còn muốn quỳ xuống nhưng cố thế nào cũng không thể, hai mắt đẫm lệ nói
- Đại ân đại đức của công tử, Dương Hồng Hiệp không thể báo đáp, chỉ cầu kiếp sau được làm nô tỳ, trả lại ân nghĩa của công tử!
Dương Chân sững sờ, đi đến trước mặt Dương Hồng Hiệp, chỉ vào mặt mình hỏi
- Dáng dấp của ta không đẹp trai sao?
- . . .
Dương Hồng Hiệp ngẩn ngơ, kinh ngạc hỏi
- Công tử, đẹp trai có nghĩa là gì?
- Dáng dấp của ta không anh tuần sao?
Dương Chân nhìn chằm chằm Dương Hồng Hiệp
Dương Hồng Hiệp nghe vậy thần sắc liền đọng lại, trên mặt lập tức đỏ bừng, nghiêng đầu đi, gật đầu nói ra
- Công tử thần tuấn lãng dật, là anh tuấn nhất trong cuộc đời Hồng Diệp được thấy qua!
Dương Chân ồ một tiếng, quay người đi, tự lẩm bẩm
- Không đúng, trong kịch bản không có viết như thế, không phải bên trong võ hiệp truyền kỳ nói sau khi anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ có những hiệp khách xấu xí, mỹ nhân mới đòi kiếp sau làm trâu làm ngựa để hồi báo, hiệp khách tướng mạo anh tuấn thì mỹ nhân đều đòi lấy thân báo đáp, mẹ nó, truyện cổ tích quả nhiên gạt người!
Nhìn thấy Dương Chân thế mà xoay người đi, Dương Hồng Hiệp lập tức ngẩn ngơ, sau khi nghe được Dương Chân nói nhỏ, sắc mặt liền đỏ lên, len lén nhìn Dương Chân một chút, muốn nói gì đó lại xấu hổ không nói nên lời, chỉ có thể đứng ngay tại chỗ
Nữ tử trung niên kia đi lên phía trước, kéo tay Dương Hồng Hiệp, thâm ý sâu sắc nhìn Dương Chân một chút
Dương Chân không để ý đến hai nữ nhân này nữa, hắn càng cảm thấy hứng thú hơn với đám gia hỏa hung thần ác sát này, bởi vì trên thân bọn hắn hẳn là có đồ tốt
Đi đến trước mặt nam tử trung niên, Dương Chân hung tợn nhìn chằm chằm hắn, nỏi
- Họ Dương ăn hết cơm của nhà ngươi sao?
- . . .
Nam tử trung niên mộng bức lắc đầu
Ầm!
Dương Chân quất vào trên đầu nam tử trung niên, quất đến mức hắn trợn mắt trắng
- Ho Dương ngủ với vợ của ngươi sao?
Nam tử trung niên âm độc nhìn chằm chằm Dương Chân một chút, cắn răng lắc đầu
Ầm!
Lại là một bàn tay trùng diệp quất qua
- Móa nó, không ăn hết cơm nhà ngươi, cũng không ngủ với vợ của ngươi, bản tao thánh chỉ là không cẩn thận từ trên trời rớt xuống, mang trên mình họ Dương ngươi lập tức muốn giết chết ta?
Nam tử trung niên thần sắc mờ mịt hỏi
- Ngươi không có quan hệ với Dương gia?
- Dương gia nào?
- Dương gia Hàn Võ Thành!
Nam tử trung niên cắn răng nghiến lợi nói ra
Nghe được năm chữ này, hai nữ tử sau lưng toàn thân rung mạnh, bi phẫn nhìn chằm chằm nam tử trung niên
Dương Chân ngơ ngác nhìn hoàn cảnh xung quanh, kinh ngạc tự lẩm bẩm
- Hàn Võ Thành, mẹ nó, ta làm sao chạy tới Bắc Hàn quốc rồi?
Cái này mẹ nó làm sao có thể?
Từ Linh Lộ đến Bắc Hàn quốc phải hơn ngàn dặm, Dương Chân ở trong lòng đất chỉ mới chạy loạn một hồi đã chạy xa như thế?
Cái này. . . Còn hên chưa chạy xuống dung nham bên dưới, không phải vậy chỉ sợ xuy một tiếng liền bốc cháy, mảnh xương vụn đều không còn thừa lại a
Nghĩ tới đây, Dương Chân lập tức đổ mồ hôi lạnh, âm thầm quyết định về sau ít dùng Địa Tàng Thuật lại, thứ này thật sự không chính xác
Nhìn thấy biểu lộ trên mặt Dương Chân, nam tử trung niên tưởng rằng Dương Chân kiêng kị Hàn Võ Thành, liền trầm thấp nói ra
- Ta là người của Phương gia ở Hàn Võ thành, tiểu tử, ngươi nếu đã nghe nói qua Hàn Võ thành chắc chắn biết rằng Phương gia chúng ta ở Hàn Võ thành có lực ảnh hưởng khổng lồ. . .
Dương Chân nhìn nam tử giống như ngốc thiếu này, thật không biết con mắt nào của con bê này thấy rằng hắn nghe nói qua Hàn Võ Thành
- Ngô ngô. . .
Dương Chân tiện tay huy động một cái, nam tử trung niên lập tức bị bịt miệng, Dương Chân quay người hỏi hai nữ tử
- Chuyện gì xảy ra, hai nhà các ngươi có thù?
Hai nữ tử nghe vậy nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, nữ tử trung niên phẫn hận, cắn răng nói ra
- Phương gia chẳng biết vì sao có thể dựng quan hệ với Linh học cung ở Bắc Tự, thời gian lão cung chủ Linh học cung mừng thọ, muốn chuẩn bị một chút lễ lớn, lúc đầu đây là một sự kiện may mắn của Hàn Võ Thành, thậm chí nếu như phương gia cùng Linh học cung có thể tạo dưng quan hệ mà nói, toàn bộ Bắc Hàn quốc sẽ nhận được chiếu cố, nhưng mà. . .
Nói đến đây, nữ tử trung niên nghẹn ngào không nói được nữa, Dương Hồng Hiệp mới trầm giọng nói ra
- Chỉ là Phương gia không biết từ nơi nào biết được rằng lão cung chủ của Linh học cung yêu nhất là các loại bảo vật có tài khí, tài khí càng đậm càng được ưu ái
Dương Chân bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, sắc mặt cổ quái hỏi
- Thật không may rằng Dương gia các ngươi vừa vặn có một loại bảo vật như thế?
Hai nữ tử nghe vậy chấn động, đắng chát gật đầu
Dương Chân lắc đầu thở dài, vỗ tay một cái, đất đá trên thân nam tử trung niên lập tức bị phá vỡ
Không đợi nam tử trung niên nói chuyện, Dương Chân quay đầu hỏi
- Linh học cung lão cung chủ kia khi nào thì mừng thọ?
Nam tử trung niên âm trầm nhìn Dương Chân, không muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác được một vật tròn tròn cứng cứng đè vào cái mông mình mới biến sắc, hãi nhiên nói ra
- Nửa tháng sau!
- Các ngươi khi nào xuất phát?
Dương Chân tràn đầy phấn khởi hỏi
- Ngày mốt xuất phát
Nghe nói như thế, hai nữ tử liền thở dài một hơi, còn hai ngày thời gian, bọn họ nghĩ rằng Phương gia còn chưa đến mức đuổi tận giết tuyệt
Dương Chân nghe nói như thế liền vui vẻ, phá bỏ tất cả đất đá trên người đám tu sĩ, ôm lấy bả vai nam tử trung niên nói ra
- Ai nha, chúng ta thật không đánh nhau thì không quen biết a, ngươi ta mới gặp đã thân, tình đầu ý hợp, phi, tính tình hợp nhau, đi, mang ta tới nhà ngươi dạo chơi một chuyến!
- Đi. . . đi tới nhà của ta?
Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Dương Chân, hỏi
- Đi tới nhà ta làm gì?
- Tự nhiên là để ngủ với vợ của ngươi. . .
Dương Chân há mồm liền nói, sau đó vội vàng nói
- Không có ý tứ, nói sai, nói sai, trên thực tế ta muốn đi Bắc Tự, vừa vặn tiện đường với các ngươi!
Nam tử trung niên ngẩn ngơ, cổ quái hỏi
- Ngươi xác định muốn đi?
Sắc mặt Dương Hồng Diệp đại biến, vội vàng nói
- Công tử không thể, ông tổ nhà họ phương chính là cường giả Thần Du cảnh!