Nghe được lời nói của Phương Dương mọi người ở đây lập tức kinh hãi, Hàn lão đầu thì cổ quái nhìn Phương Dương, một mặt chán ghét cùng khinh bỉ
Phương lão đầu tức giận đến mức run rẩy liên tục, chỉ vào Phương Dương nói ra
- Ngươi. . . Ngươi nói rõ ràng cho lão phu, trước đó không lâu ngươi mới tiến vào Luyện Hư Kỳ, làm sao có thể. . . Bị một nam nhân cưỡng bức, chẳng lẽ ngươi không phản kháng?
- Cái gì?
Phương Dương sững sờ, sắc mặt đỏ lên, vừa xấu hổ vừa giận, để đám người Hàn gia đều phải nín cười, phát ra thanh âm xuy xuy, làm cho hắn càng thêm phẫn uất
Phương Dương nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc mang một bộ váy trắng ở bên cạnh Hàn lão đầu lập tức chấn động, thẹn quá hóa giận nói ra
- Gia gia, ngươi. . . Ngươi nói như vậy là oan uổng cho Dương nhi, Dương nhi cũng không phải bị người ta làm chuyện đó, mà là . . .
Nói xong, Phương Dương một năm một mười kể toàn bộ sự việc bị Dương Chân dùng thổ xà thọc cái mông, sau đó hung hãn nói
- Bây giờ Dương tiểu nhi thế mà nói khoác không biết ngượng muốn đến Phương gia ta, gia gia, ngươi nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh, nếu không Dương nhi khó mà xả được cơn hận trong lòng
Phương lão đầu kinh nghi bất định, nhìn chằm chằm Phương Dương, nói ra
- Thiếu niên kia thật chỉ là tu vi Luyện Hư Kỳ?
- Là Luyện Hư Kỳ, chỉ là trên người hắn giống như có một loại võ kỹ cực kỳ quỷ dị, ngay cả Quyền thúc cũng bị hắn khống chế, không thể cử động một chút nào, nếu không chúng ta đã sớm chém hắn thành muôn mảnh
Phương lão đầu nghe vậy hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng kinh hỉ, hỏi
- Một loại võ kỹ cực kỳ quỷ dị chính là điều khiển đất đá mà ngươi kể?
Nghe được hai chữ thổ xà, Phương Dương theo quán tính khép hai cái chân lại, gật đầu nói
- Chính là nó, nếu như Dương nhi không đoán sai, loãi võ kỹ kia ít nhất là thánh cấp, thậm chí cao hơn!
Lần này không chỉ Phương lão đầu, Hàn lão đầu cũng kinh ngạc, cùng nữ tử trẻ tuổi kia liếc nhau
Nữ tử váy trắng tuổi chưa qua hai mươi, dáng người đẩy đà, một đôi con ngươi linh động tựa hồ biết nói chuyện vậy, môi anh đào rất mỏng, nhìn thoáng qua giống như anh đào chín, để người ta thèm nhỏ dãi
Sau khi nghe Phương Dương nói, trong mắt nữ tử lộ ra tinh mang, thần sắc hứng thú còn ẩn chứa dáng vẻ kích động
Lúc này, Phương Dương nói tiếp
- Cái Dương tiểu nhi kia bây giờ đang ở phòng tiếp khách của Quyền thúc, thần sắc kiêu căng, hiển nhiên không để gia gia ngài vào mắt
Phương lão đầu hừ lạnh một tiếng, đưa tay nói ra
- Người đâu, đem cái tiểu tử vô pháp vô thiên kia dẫn tới cho lão phu, lão phu ngược lại một nhìn một chút, là đệ tử của cao nhân nào, dám đến Phương gia ta giương oai!
Có người lập tức lĩnh mệnh mà đi, Phương Dương bỗng nhiên mở miệng nói ra
- Đúng rồi gia gia, Dương Hồng Diệp cùng cái Liên di kia cũng đi theo Dương tiểu nhi trở về
- Ừm?
Trong mắt Hàn lão đầu lóe ra một tia nghi hoặc, nói ra
- Người của Dương gia không phải đi hướng Đại Cương quốc bái sơn sao, tiểu thư Dương gia làm sao cùng một chỗ với thiếu niên họ Dương kia?
Trong mắt Phương lão đầu lóe ra một tia mất tự nhiên, cười ha hả giải thích
- Có lẽ là có chuyện gì đó, nên mới cùng thiếu niên kia trở về
Hàn lão đầu gật đầu, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, nói ra
- Nghe nói bảo vật kia của Dương gia ẩn chứa một loại võ kỹ minh văn cực kỳ cường đại, chỉ là bọn hắn không cách nào tìm hiểu quá sâu, năm đó Dương lão đầu từng để cho lão phu tìm hiểu một chút, chỉ là ngộ tính của lão phu có hạn, không lĩnh hội được gì, bây giờ nghe nói Phương lão đầu ngươi muốn chuyển tay tiếp quản bảo vật kia của Dương gia, đã có tiến triển gì chưa?
Ánh mắt Phương lão đầu lóe ra một tia lo lắng, cười lắc đầu, nói ra
- Dương lão đầu năm đó là một người cố chấp cỡ nào, bây giờ sau khi qua đời, hậu nhân hắn làm sao có thể từ bỏ?
Hàn lão đầu cười ha ha, nói ra
- Cũng đúng, bọn hắn làm sao có thể dễ dàng từ bỏ thứ mình yêu thích
- Dương lão đầu vậy mà mời Hàn huynh đến tìm hiểu cái bảo vật kia?
Ánh mắt Phương lão đầu lấp lóe mà hỏi, hiển nhiên không biết việc này
Hàn lão đầu không nghi ngờ gì, nói ra
- Đó là sự tình nhiều năm trước, bây giờ lão phu đã sớm quên cái bảo vật kia mang tới cho ta cảm giác gì, chỉ đáng tiếc là, nếu như sinh thời còn có thể thấy được món bảo vật kia một lần nữa, cũng coi như sống không uổng công
Phương lão đầu cao giọng cười một tiếng, gật gù đắc ý nói ra
- Việc này cũng không khó, Hàn huynh có thể cùng lão phu khuyên nhủ nha đầu Dương gia, nếu như Phương gia đem món bảo vật kia tới tay, chắc chắn sẽ để Hàn huynh lĩnh hội cho đủ thì thôi, chỉ là hai ngày sau lão phu sẽ lên đường đi Bắc Tự, việc này còn phải nắm chặt thời gian
Ánh mắt Hàn lão đầu lóe tinh mang, gật đầu nói
- Như vậy xem tiểu thư Dương gia nói thế nào đi
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm quát lớn, để cho đám người sững sờ, nhao nhao quay đầu lại
Nơi cửa, một thiếu niên mặc cẩm y nhanh chân đi đến, bốn phía quan sát, không có cấp bậc lễ nghĩa gì, bị người Phương gia ngăn ở bên ngoài
Thiếu niên kia mặc áo gấm màu trắng, đầu đội mũ da, trong tay cầm một viên ngọc như ý to lớn, nhìn qua thật là đẹp trai!
Thần sắc Hàn lão đầu sững sờ, khẽ cười một tiếng nói ra
- Tốt một cái thiếu niên tuấn tú!
Trong mắt nữ tử hàn gia lóe ra một đạo hào quang dị dạng, ánh mắt sáng rực, tay đã đặt ở chuôi kiếm bên hông, nhìn xem Dương Chân đang đi tới, kích động không thôi
Hàn lão đầu bật cười, nói ra
- Yên nhi, thiếu niên tài tuấn như vậy không cần lúc nào cũng phải động thủ chém chém giết giết, kết giao bằng hữu là không sai
Hàn Yên Nhi nghe vậy cười khẽ, nhếch miệng mang theo một loại ngạo ý, khôi phục lại bình tĩnh, gật đầu nói
- Vâng, Yên nhi biết rồi!
Lời tuy nói như vậy nhưng ánh mắt Hàn Yên nhi nhìn về Dương Chân bẫn là chiến ý ngập trời
Dương Chân sau khi đi vào liền đặt ánh mắt lên người Hàn Yên Nhi, không có cách nào, chiến ý trên người nữ nhân này thật sự quá cường đại, để Dương Chân cổ quái một hồi, nhìn áo gấm trên người, tự lẩm bẩm
- Chẳng lẽ nha đầu này ghét người giàu?
Nói xong, Dương Chân có chút ảo não nói
- Sớm biết thì đã không mua y phục quý giá như vậy, mẹ nó!
Nhìn thấy Dương Chân đi tới, Phương Dương ở một bên đang đứng ngồi không yên lập tức lộ ra sát cơ mãnh liệt, chỉ vào Dương Chân muốn mắng chửi liền bị Phương lão đầu ho khan ngăn lại
Phương Dương biến sắc, mộng bức nhìn Phương lão đầu
Phương lão đầu làm như không thấy, trong mắt lóe ra vẻ suy tư, nhìn Dương Hồng Diệp nói ra
- Dương gia nha đầu, lão phu từng nói với ngươi muốn mua lại bảo vật kia, ngươi suy nghĩ thế nào?
Nghe nói như thế, Hàn lão đầu sững sờ, khó hiểu nhìn Phương lão đầu, loại chuyện này không phải nên cùng phụ thân Dương Hồng Diệp thương lượng sao?
Dương Hồng Diệp nghe vậy liền tức giận, quay đầu nhìn Dương Chân một chút, thở dài một tiếng nói ra
- Phương gia nguyện ra giá bao nhiêu tinh thạch?
Cái gì?
Chẳng ai ngờ rằng Dương Hồng Diệp thế mà lại đáp ứng ngay lập tức
Nhất là người Phương gia, càng mộng bức hơn
Dương gia tình nguyện dù cửa nát nhà tan cũng không nguyện ý vứt bỏ bảo vật kia, bây giờ Dương Hồng Diệp lại nhẹ nhõm đáp ứng như thế?
Phương lão đầu cũng không ngờ tới, liền bật cười ha ha, vừa muốn nói chuyện bỗng nhiên thanh âm kinh ngạc trong phòng tiếp khách vang lên
- Biểu muội tại sao phải nói ra lời ấy, cái bảo vật kia không phải đã đáp ứng bán cho biểu ca ta sao?