Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 290 - Siêu Cấp Xe Tăng

Câu nói của Dương Chân làm cho phòng khách lập tức lâm vào yên tĩnh, tất cả đều kinh ngạc nhìn Dương Chân

Phương lão đầu âm trầm nhìn Dương Hồng Diệp, trầm giọng hỏi

- Thật có việc này?

Dương Hồng Diệp cùng Liên di cũng lấy làm kinh hãi, kinh nghi bất định nhìn Dương Chân, thấy dáng vẻ bình chân như vại của Dương Chân, Dương Hồng Diệp cắn răng gật đầu nói

- Thật có việc này!

- Hồng Diệp!

Liên di thấp giọng hô một tiếng

Bảo vật của Dương Chân cực kỳ nổi danh, là một kiện mặc bảo, không biết bao nhiêu thế lực lớn đang ngấp nghe, chỉ là ngại mặt mũi nên không xuất thủ mà thôi, bây giờ đừng nói bọn họ đang ở ngay tại Phương gia, là một nơi cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa Hàn gia cũng ở đây, lão tổ Hàn gia cũng đã từng quan sát món mặc bảo đó, đối với nó mười phần yêu thích

Lúc này Dương Chân mới mở miệng cơ hồ liền đắc tội Phương gia cùng Hàn gia một lúc, dạng hoàn cảnh này, ba người bọn họ làm sao đủ để tự vệ?

Để cho Liên di càng tâm thần bất định chính là, sau khi Dương Chân nghe được lời nói của Dương Hồng Diệp liền lộ ra một nụ cười

- Hừ!

Phương lão đầu sắc mặt âm trầm không thôi, nhìn chằm chằm Dương Chân quát hỏi

- Không biết tục danh của vị tiểu hữu này là gì, cùng sư thừa là ai?

Dương Chân nghe vậy cười ha hả nói

- Tại hạ tên Dương Chân, ngươi yên tâm, ta không có sư thừa gì cả, chỉ là một bà con xa của Hồng Diệp mà thôi

Bà con xa?

Dương Hồng Diệp cùng Liên di ngẩn ngơ, mờ mịt nhìn Dương Chân

Trong đại sảnh, mọi người cũng nghi hoặc vô cùng

Lúc này, Dương Chân giống như chợt nhớ ra cái gì đó, nói với Phương lão đầu

- A đúng rồi, lần này ta đến đây là vì có việc muốn đi Bắc Tự, các ngươi không phải vừa vặn muốn đi để mừng thọ cái lão tô tông gì đó sao, có phiền nếu ta đi chung không?

- Hỗn trướng!

Phương lão đầu tức giận, chỉ vào Dương Chân hỏi

- Tiểu nhi cuồng vọng, nói năng bậy bạ, lão phu hỏi ngươi, thương thế của Dương nhi là do ngươi làm?

- Dương nhi?

Dương Chân sững sờ, lắc đầu nói ra

- Ta không biết Dương nhi hay ngưu nhi nào cả

- Đồ hỗn trướng, chuyện cho tới bây giờ còn chối, vết thương của ta không phải do ngươi chọc chẳng lẽ do ta tự chọc hay sao?

Phương Dương khập khễnh đi đến, tức giận chỉ vào Dương Chân, còn muốn nói chuyện bỗng nhiên thấy hoa mắt một cái

Đùng!

Một thanh âm thanh thúy truyền đến, Phương Dương ngao một tiếng hét thảm, ngươi ở giữa không trung quay hai vòng, bịch một tiếng nằm rạp trên mặt đất, lúc giãy dụa bò dậy, mặt đã sưng đỏ một mảnh

Dương Chân bình chân như vại lắc lắc tay, đi trở về, tiện tay huy động một cái, phiến đá giữa đại sảnh lập tức rạn nứt ra từng khúc, một đạo chân nguyên ba động truyền đến, đất đá tung bay, tạo thành một cái ghế ngồi còn cao hơn so với Phương lão đầu xuất hiện trước mắt mọi người

Dương Chân ngồi xuống, sau đó nhíu mày thở dài một tiếng, nói ra

- Xem ra hảo hảo thương lượng là không được rồi?

Đám người Phương gia lập tức vây quanh, sắc mặt âm trầm nhìn Dương Chân, nhất là Phương lão đầu, càng thêm một cỗ tham lam lộ ra

Oanh!

Phương Dương lập tức gào thét một tiếng vọt về phía Dương Chân, lại bị Phương Quyền gắt gao giữ chặt, trầm giọng quát

- Phương Dương dừng tay, ngươi không phải đối thủ của hắn!

Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Dương Chân, động tác vừa rồi của Dương Chân tựa như quỷ mị, cả đám thế mà không thấy được bất cứ thứ gì, Phương Dương đã ở trên không trung đập xuống đất rồi

Dương Hồng Diệp cùng Liên di liếc nhau, rút trường kiếm khỏi vỏ, đứng ở trước mặt Dương Chân

Hàn lão đầu kinh ngạc nhìn Dương Chân, ánh mắt lóe lên vẻ ngưng trọng, sau đó liếc nhìn Hàn Yên Nhi

Trong mắt Hàn Yên Nhi đột nhiên bộc phát ra một đoàn tinh quang, trong mắt đều là thần sắc kinh diễm nhìn Dương Chân

- Tốt! Tốt! Tốt!

Phương lão đầu tức giận dị thường, nói ba tiếng tốt liên tục, chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm Dương Chân nói ra

- Dương Chân tiểu nhi, tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, trách không được dám lẻ loi một mình đến Phương gia ta giương oai, thế nhưng ngươi nghĩ dựa vào đó mà có thể không kiêng nể gì ở Hàn Võ thành thì ngươi đã sai

Dương Chân ngồi trên ghế, cà lơ phất phơ cười nhạo một tiếng nói ra

- Lão đầu, nếu biết Phương gia ngươi ngang ngược không nói đạo lý như thế, bản tao thánh căn bản sẽ không đi không đến, mà là vừa đánh vừa đi đến, mẹ nó, đường đường là một đại gia tộc lại dùng thủ đoạn âm hiểm hèn hạ đuổi tận giết tuyệt Dương gia, bây giờ vừa mở miệng đã mắng người, con mẹ nhà ngươi há miệng là mắng người ngậm miệng là mắng người, mẹ ngươi không dạy cho ngươi về ngũ giảng tứ mỹ sao?

Sắc mặt Phương lão đầu âm trầm như nước, tức giận nhìn chằm chằm Dương Chân, quát lên

- Tốt một cái tiểu nhi miệng lưỡi bén nhọn, người đâu, bắt hắn lại cho ta, bất luận sinh tử!

Oanh!

Trong đại sảnh, mười mấy cường giả Luyện Hư Kỳ vọt về phía Dương Chân

Dương Chân lắc đầu thở dài, nói ra

- Ta vốn định làm người tốt!

Vừa dứt lời, hai tay Dương Chân đặt lên hai bên chỗ ngồi, từng đầu thổ xà lập tức diễu võ giương oai lao ra, lập tức trói buộc mười mấy cường giả Luyện Hư Kỳ, biến họ thành một cái tượng đất

Mười mấy cái cường giả vẫn đang giữ tư thế lao lên, không còn động đây một chút nào, nhìn qua quỷ dị dị thường

Dương Chân đứng dậy, ngoắc ngoắc tay với Phương lão đầu, nói ra

- Tới tới tới, ngươi cũng lên đi, đánh luôn một lần cho đỡ phiền phức!

Nói xong, Dương Chân cổ quái nhìn Hàn lão đầu, kinh ngạc hỏi

- Vị lão bá này, ngươi là thân thích của lão nhân này sao, có muốn cùng tiến lên hay không?

Khóe mắt Hàn lão đầu co giật, trầm ngâm một lát, mới cười nói

- Lão phu lão tổ Hàn gia Hàn Cảnh Thiên, không phải thân thích của Phương gia

Dương Chân chắp tay, nói ra

- Nguyên lai là đệ nhất thế gia tại Hàn võ thành Hàn tiền bối, chờ ta dạy dỗ Phương lão đầu này cách làm người một chút sau đó liền đến tiếp ngươi!

Hàn lão đầu cổ quái nói ra

- Dễ nói, dễ nói!

- Hỗn trướng!

Phương lão đầu nổi giận, gầm lên một tiếng, năng lượng cuồng bạo phóng lên tận trời, làm cho toàn bộ phòng nghị sự rung động

Chân nguyên bạo động khủng bố như thế làm cho người Phương gia đều bị kinh động, nhao nhao chạy về phía bên này

Dương Chân kinh ngạc nhìn Phương lão đầu, không hổ là cường giả Thần Du cảnh, phía sau lưng lại ngưng tụ ra một tòa cung điện lộng lẫy màu vàng son!

Thời khắc hư ảnh cung điện hình thành, một cỗ ba động khủng bố lập tức truyền ra bốn phương tám hướng

Dương Hồng DIệp cùng Liên di kinh hô, nói với Dương Chân

- Công tử cẩn thận, đây là bí mật bất truyền của Phương gia, hư ảnh thánh cung, thập phần cường đại, chân nguyên phổ thông không cách nào bài trừ phòng ngự của nó

Dương Chân ai ôi một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn cung điện sau lưng Phương lão đầu, tự lẩm bẩm

- Nguyên lai còn có thể chơi như vậy?

Vừa dứt lời, phía sau lưng Dương Chân chân nguyên ngưng tụ, từng đạo thanh âm gầm rú truyền đến

Phương lão đầu cười ha ha, nhìn Dương Chân nói ra

- Dương Chân tiểu nhi, hung thú hư ảnh phổ thông làm sao có thể so sánh với tuyệt học của thánh cung ta?

Dương Chân nhẹ gật đầu, nói ra

- Xác thực là như vậy, nhưng mà. . .

Oanh!

Hư ảnh long tượng sau lưng Dương Chân bỗng nhiên vỡ ra, tạo thành một cái hư ảnh hình tròn to lớn, bên trong lục mang huy động, trong một chớp mắt sau, một chiếc xe tăng to lớn dần ngưng tụ ra

Phòng ngự kinh người đúng không, để ta cho các ngươi kiến thức một chút uy lực của siêu cấp xe tăng tại địa cầu chúng ta, đánh chết ngươi cái lão già họm hẹm này

- Đây là vật gì?

Bình Luận (0)
Comment