Tiếng cười của Dương Chân giống như là vì có nhiều người như vậy liên thủ để giết hắn làm hắn rất vui vậy
- Tên Dương Chân này chẳng lẽ bị điên? Loại tình huống này còn có thể cười?
- Dù cho không phải là thằng điên, cũng không phải là người đứng đắn, người đứng đắn làm sao có thể làm ra sự tình hoang đường như vậy?
- Đúng, không phải là người đứng đắn!
. . .
Hàn Yên Nhi ánh mắt sáng rực nhìn Dương Chân, thậm chí muốn đi ra ngoài, bị Hàn Cảnh Thiên giữ chặt, cười khổ nói
- Yên nhi, không nên hồi nháo, loại tình huống này ngươi đi ra làm gì?
Hàn Yên Nhi nhìn Dương Chân nói ra
- Ta muốn đánh với hắn một trận!
Hàn Cảnh Thiên giật nảy mình, vội vàng nói
- Không thể, Dương Chân này ngay cả Phương lão đầu là Thần Du cảnh cũng có thể một pháo đánh cho hồ đồ, ngươi làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Hàn Yên Nhi yên lặng không nói, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực nhìn Dương Chân
Lúc này, công kích của Hàn Võ Vệ đã phô thiên cái địa phóng về phía Dương Chân
Hai người Dương Hồng Diệp đại biến, quát một tiếng muốn cản ở trước mặt Dương Chân, bỗng nhiên có một tiếng quát kinh thiên động địa truyền đến
- Đều dừng tay cho lão phu!
Thanh âm này truyền đến làm mọi người hãi nhiên nhìn lại, liền thấy một lão giả đang nhanh chân chạy đến đây, thần sắc âm trầm như nước
- Thành chủ?
Đại đa số người lớn tiếng kinh hô
Dương Hồng Diệp cùng Liên di liếc nhau, trên mặt hai người đều hiện lên thần sắc tuyệt vọng
Thành chủ Hàn Võ thành mặc dù chỉ là một cường giả Thần Du cảnh, nhìn qua không kém Hàn Cảnh Thiên cùng Phương lão đầu bao nhiêu, thế nhưng trong phủ thành chủ, cường giả Thần Du cảnh phải có chừng tám người!
Tại Hàn Võ thành, quyết định của thành chủ, không ai dám phản bác
Dương Chân xuất thủ đánh Phương lão đầu thất điên bát đảo, ngay cả phòng tiếp khách của Phương gia cũng bị phá hủy, hơn nữa còn cãi lệnh cùng ra tay đánh thủ lĩnh Hàn Võ Vệ, đây là mọi người tận mắt thấy
Phương lão đầu thấy thành chủ Hàn Võ thành đến, vẻ mặt dữ tợn lập tức trầm ổn xuống, lộ ra vẻ vui mừng, gắt gao nhìn về phía Dương Chân
Thành chủ đến, Dương Chân chắc chắn không có cơ hội sống sót, điểm này từ trên mặt thủ lĩnh Hàn Võ Vệ có thể nhìn ra
Thủ lĩnh Hàn Võ Vệ trước đến nay luôn ngang ngược, ngay cả các lão tổ của đại thế gia cũng phải cho bọn hắn một chút tình mọn, bây giờ bị Dương Chân ở trước mặt nhiều người như vậy chống đối, còn bị Dương Chân một pháo đánh bay, chuyện mất mặt này hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Dương Chân
Phương gia cũng tốt, Hàn Võ Vệ cũng được, đều bị Dương Chân triệt để đắc tội, hai phe đều có ý nghĩ muốn giết Dương Chân cho thống khoái!
Thành chủ nhìn qua chừng sáu bảy mươi tuổi, tinh thần dào dạt, nhất là một oi96 mắt hổ, sáng ngời có thần, không giận mà tự uy, nhìn xung quanh một vòng, đem ánh mắt rơi trên người Dương Chân, trầm giọng hỏi
- Ngươi chính là Dương Chân?
Quả nhiên!
Thành chủ đại nhân vì Dương Chân mà tới!
Để mọi người ngoài ý muốn chính là dưới tình huống như vậy, Dương Chân còn có thể điềm nhiên như không có chuyện gì, đánh giá thành chủ một chút, vừa cười vừa nói
- Không sai, bản tao thánh chính là Dương Chân!
Không có chút cấp bậc lễ nghĩa nào, đối mặt với thành chủ Hàn Võ thành, Dương Chân thế mà còn không biết trời cao đất rộng như vậy!
Thủ lĩnh Hàn Võ Vệ xóa đi vết máu trên khóe miệng, đi đến trước mặt thành chủ, cung kính thi lễ, chỉ vào Dương Chân nói ra
- Thành chủ đại nhân, người này chính là Dương Chân, vô duyên vô cớ đại náo Phương gia, phá hủy phòng tiếp khách Phương gia, đả thương lão tổ Phương gia, hơn nữa còn đả thương thuộc hạ, hoàn toàn không đem Hàn Võ thành để vào mắt, càng chưa từng đặt thành chủ đại nhân ngài đặt vào mắt. . .
Oanh!
Một tiếng vang trầm đục truyền đến, thủ lĩnh Hàn Võ Vệ lập tức kêu thảm một tiếng, thần sắc hoảng sợ nhìn về phía thành chủ, trong mắt đều là thần sắc không dám tin
Đùng!
Lại một tiếng vang nữa vang lên, thành chủ thể mà một tay quất trên mặt thủ lĩnh Hàn Võ Vệ, đem hắn quất bay ra ngoài, giữa không trung cuồng phun máu tươi, răng đều rơi mấy cái
Biến cố đột nhiên xuất hiện như vậy để mọi người hãi hùng khiếp vía không thôi, vụng trộm nhìn thủ lĩnh Hàn Võ Vệ đang không ngừng kêu rên nằm trên mặt đất
Đám Hàn Võ Vệ còn lại vội vàng khom người cúi đầu, ngay cả cái rắm cũng không dám thả, chớ nói chi là đi nâng thủ lĩnh Hàn Võ Vệ
Tràng diện trong lúc nhất thời trở nên quỷ dị tới cực điểm, thủ lĩnh Hàn Võ Vệ giãy dụa đứng lên, thất tha thất thểu chạy đến trước mặt thành chủ, đem một bên khuôn mặt còn lại đưa tới, chẳng những không có oán giận, mà càng thêm cung kính, chỉ là sâu trong mắt có một tia mộng bức cùng nghi hoặc không làm sao che giấu được
Đùng!
Thủ lĩnh Hàn Võ Vệ một lần nữa bay ra ngoài, hai bên mặt đều sưng phồng lên
Thủ lĩnh Hàn Võ Vệ cắn răng một lần nữa đứng lên, lảo đảo đi lên phía trước, trầm giọng nói ra
- Thành chủ đại nhân, thuộc hạ không rõ
Thành chủ Hàn Võ thành hừ lạnh một tiếng, lườm thủ lĩnh Hàn Võ Vệ một chút, lạnh giống nói ra
- Cái tát thứ nhất là dạy ngươi minh bạch vị trí của mình, Hàn Võ Vệ là lực lượng bảo vệ Hàn Võ thành, không phải là thân phận để các ngươi dùng quyền mưu tư!
Thủ lĩnh Hàn Võ Vệ biến sắc, cúi đầu hãi nhiên nói ra
- Vâng, thuộc hạ biết sai
Thành chủ Hàn Võ thành gật đầu, nói tiếp
- Cái tát thứ hai là để đánh tỉnh ngươi, có một số người ngươi không bao giờ có thể nào trêu vào, đừng có mơ mơ hồ hồ đi chịu chết như vậy!
Thủ lĩnh Hàn Võ Vệ mộng bức nhìn thành chủ, hiển nhiên không rõ hắn đang nói cái quỷ gì
Đám người còn lại đều hai mặt nhìn nhau, không rõ ý của thành chủ Hàn Võ thành
Để đám người kém chút cắn đầu lưỡi của chính mình là, sau một khắc, trên mặt thành chủ Hàn Võ thành đột nhiên nặng ra một nụ cười xán lạn, cười ha ha, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Dương Chân, lôi kéo tay của hắn nói ra
- Dương Chân tiểu hữu, ngươi để lão phu đợi thật lâu a, bất qua cũng may trời xanh không phụ, lão phu cuối cùng cũng chờ được ngươi
Dương Chân
- ? ? ?
Đám người
- ? ? ?
Mẹ nó, lão đầu nhi này đang giở trò quỷ gì?
Đừng nói người khác, ngay cả Dương Chân cũng mộng bức, vội vàng rút tay mình về, cảnh giác nhìn lão già chết tiệt trước mắt này
Nụ cười buồn nôn này, vẻ mặt này, đơn giản chính là một lão già họm hẹm!