Dương Chân mờ mịt nhìn thành chủ Hàn Võ thành, kinh ngạc hỏi
- Cái kia. . . Lão hương, ngươi có phải nhận lầm người hay không?
( Lão hương kiểu như xưng hô người già ở trong làng xóm ấy, theo tra google )
Lão. . . Lão hương?
Đám người trợn mắt hốc mồm nhìn Dương Chân
Thành chủ Hàn Võ thành cũng ngẩn ngơ, nói ra
- Ngươi là Dương Chân, Dương tiện nhân, Dương Bái Bì, đệ tử Ô Thoát bang?
Sau khi nghe mấy cái xưng hô liên tiếp này, mọi người đều hít vào một hơi, kém chút bật cười
- Dương tiện nhân, Dương Bái Bì, đệ tử Ô Thoát Bang?
Hàn Yên Nhi tự lẩm bẩm, khóe miệng cố nên ý cười, ngơ ngác nói ra
- Đây là cái phá xưng hô gì?
Dương Chân cười ha ha, lôi kéo tay của thành chủ Hàn Võ thành, nói ra
- Đúng vậy đúng vậy, nguyên lai thật là người một nhà, nhưng mà. . . Lão hương, ta thật là không quen biết ngươi a
Khóe mắt của mọi người bắt đầu run rẩy, con mẹ nhà ngươi có quản ngươi nhận biết thành chủ đại nhân hay không, người ta đã chủ động thân cận như vậy, ngươi chỉ cần thuận sườn núi mà xuống lừa liền tốt a, người ta cũng đã đem tất cả xưng hô của ngươi gọi ra rồi, còn sợ nhầm lẫn sao?
Dương Hồng Diệp ở một bên lo lắng không thôi, nhìn biểu lộ nghi ngờ trên mặt Dương Chân, hận không thể lấy tay bóp mặt hắn, bóp cho ra một cái dáng tươi cười
Mặt của thành chủ đại nhân không ngừng run rẩy, dáng tươi cười cũng dần biến mất, thời khắc trong lòng mọi người lộp bộp một tiếng, thành chủ đại nhân đột nhiên ngạnh sinh nặng ra một dáng tươi cười, nói ra
- Ha ha, không quen biết lão phu cũng không quan hệ, trước lạ sau quen, chúng ta trước tiên có thể làm bằng hữu, Dương tiểu hữu có phải nhận biết truyền nhân Mặc Trì phong Mặc Tuyết Linh?
Khi nghe được cái tên Mặc Tuyết Linh này, Hàn Cảnh Thiên lập tức hít sâu một hơi, nhìn Dương Chân nghĩ mà sợ nói ra
- Còn tốt lão phu không có nhất thời nóng vội mà đắc tội Dương Chân, không nghĩ tới Dương Chân lại có giao tình với truyền nhân Mặc Trì phong
Hàn Yên Nhi cổ quái nhìn Dương Chân, vừa muốn nói chuyện, Hàn Cảnh Thiên bỗng nhiên quay người, nghiêm túc nói với Hàn Yên Nhi
- Yên Nhi, mấy ngày nữa ngươi liền đi Mặc Trì phong tu luyện, trong thời gian này ngươi phải cùng Dương Chân giao lưu trao đổi nhiều một chút
Hàn Yên Nhi ngẩn ngơ, trên mặt mang theo biểu lộ không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu nói
- Vâng!
Hàn Cảnh Thiên hài lòng nhẹ gật đầu, bỗng nhiên cười ha hả, nhanh chân đi về hướng Dương Chân cùng thành chủ Hàn Võ thành
- Ồ. . .
Thanh âm Dương Chân truyền đến
- Không biết!
Nghe được ba chữ này, Hàn Cảnh Thiên đang cười ha hả đi đến kém chút ngã rạp trên mặt đất, mờ mịt nhìn Dương Chân
Mẹ nó, không biết?
Cái này. . . Có chút lúng túng a
Xung quanh, hơn phân nửa ánh mắt đều dừng trên người Hàn Cảnh Thiên
Nhưng mà Hàn Cảnh Thiên dù sao cũng là lão tổ Hàn gia, mờ mịt một lát liền tiếp tục bật cười ha hả, đi về phía thành chủ Hàn Võ thành, cao giọng nói ra
- Thành chủ đại nhân nhận biết nhân tài như Dương tiểu hữu thế mà không kể cho lão phu nghe để nhận biết một hồi, chẳng lẽ chướng mắt cái lão nhân như ta rồi?
Thành chủ Hàn Võ thành bị Dương Chân làm cho nhức đầu không thôi, nhìn thấy Hàn Cảnh Thiên đến nơi liền thở dài một hơi, cười ha ha nói ra
- Đâu có đâu có, Hàn lão huynh đức cao vọng trọng, lão phu sao dám quên Hàn lão huynh
Nói xong, thành chủ Hàn Võ thành bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, quay người hỏi Dương Chân
- Như vậy. . . Dương tiểu hữu có nhận biết Hoa Linh Nữ, hay là một con mèo đi đường bằng hai chân, hoặc một con gà kiêu ngạo?
Hai mắt Dương Chân ngưng tụ, lóe lên vẻ vui mừng hỏi
- Thành chủ đại nhân gặp qua bọn họ?
Nhìn thấy biểu lộ của Dương Chân, thành chủ Hàn Võ thành lập tức vui vẻ, cởi mở nói ra
- Đâu chỉ gặp qua, năm ngày trước bọn họ đã từng đến phủ của lão phu làm khách
- Ồ?
Dương Chân nở nụ cười, cười hì hì nói
- Như vậy thì thật là người một nhà, ngươi một nhà
Thấy thái độ Dương Chân chuyển biến nhanh chóng như thế, để cho thành chủ Hàn Võ thành rất vui vẻ, vừa cười vừa nói
- Đã như vậy, nếu như Dương tiểu hữu không chê, liền cùng lão phu hồi phủ, sự tình đi Bắc Tự để chính lão phu đến ai bài, thế nào?
Dương Chân ánh mắt sáng rực, nhưng ngoài miệng lại nói
- Như vậy hình như không tốt lắm đâu?
Nhìn thấy dáng vẻ của Dương Chân, đám người ở đây đều muốn chửi mẹ, sau đó bọn họ mới hiểu được vì sao Dương Chân sẽ có xưng hô cổ quái như vậy
Dương tiện nhân. . . Quả nhiên đủ tiện!
- Dương tiểu hữu khách khí, ngươi đã là bạn của Mặc cô nương thì chính là bạn của toàn bộ Hàn Võ thành ta, không cần khách khí cùng lão phu
Dương Chân cười ha ha, nói ra
- Vậy thì làm phiền thành chủ đại nhân, chỉ là danh xưng bạn của Hàn Võ thành này có chút hữu danh vô thực a
Nghe nói như thế, sắc mặt Phương lão đầu hoàn toàn thay đổi, trong lòng của hắn có cảm giác cực kỳ bất an trổi dậy
Quả nhiên, ánh mắt thành chủ Hàn Võ thành nhìn về hướng Phương gia, sắc mặt dần lạnh xuống
- Dương tiểu hữu đang chỉ đám người Phương gia?
Thành chủ Hàn Võ thành trầm giọng hỏi, hiển nhiên đã tức giận
Từ khi thành chủ Hàn Võ thành đến, sự tình đã phát triển đến mức ngoài dự liệu của tất cả mọi người ở đây, nguyên bản còn tưởng thành chủ bị kinh động vì Dương Chân thật sự quá mức càn rỡ, dự định tự mình đánh giết Dương Chân để răn đe
Thế nhưng thái độ của thành chủ Hàn Võ thành lại trái ngược hoàn toàn, chẳng những tát cho thân tín nhất của mình mộng bức, còn khách khí đủ loại với Dương Chân, bây giờ chẳng những mời Dương Chân đi phủ thành chủ làm khách, còn nói sẽ tự thân an bài việc đi Bắc Tự cho Dương Chân, bây giờ xem ra còn muốn tìm Phương gia để phiền phức?
Cái này. . . Chỉ là một thiếu niên nhận biết với truyền nhân Mặc Trì phong, chẳng lẽ so với một đại thế gia trong Hàn Võ thành còn trọng yếu hơn sao?
Nhìn thấy Dương Chân nhẹ nhàng gật đầu, Dương Hồng Diệp cùng Liên di liếc nhau, thần sắc kích động không thôi, nước mắt không cầm được rơi xuống
Dương Chân đây là đang có dự định tiếp tục vì bọn nàng mà ra mặt, ân đức như vậy hai người làm sao có thể không cảm kích?
Thành chủ Hàn Võ thành hừ lạnh một tiếng, quay người nhìn hai người Dương Hồng Diệp, trầm giọng nói ra
- Dương gia tiểu nha đầu, ngươi nói một chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?