Dương Chân đến bây giờ còn chưa hiểu rõ, tiện mèo tại sao muốn ở Thiết Lăng thành này làm ra chiến trận lớn như vậy
Có thể nó làm như vậy là để hắn đến gặp Tô đại gia, hoặc là để hắn đem Thiết Lăng thành giày vò đến mức gà bay chó chạy?
Vì không muốn phải suy nghĩ nhiều cho nên hắn trực tiếp thêm mồi lửa vào, đem toàn bộ người Thiết Lăng thành đều đắc tội, sau đó sẽ rõ ràng!
Nhìn thấy mọi người đang nhao nhao mắng chửi, Dương Chân cười ha ha, một cước đạp trên một cái ghế, nói ra
- Thế nào, các ngươi không phục sao, bản tao thánh đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chính là Dương Chân, các ngươi có cái gì không phục, liền đến đây, nhìn xem tài hoa của ta móc ra có nặng hơn các ngươi hai cân hay không!
Phụt!
Có mấy người vừa bưng nước trà uống đến miệng, nghe được Dương Chân nói liền đều phun ra
Mẹ nó, đi không đổi tên ngồi không đổi họ con mẹ ngươi a, vừa rồi ai luôn miệng nói chính mình gọi là Dương Khang, nếu không phải Điền Nhu nhận biết ngươi, ngươi sẽ thừa nhận mình là Dương Chân?
Một công tử trẻ tuổi tức giận đến mức cả người run rẩy, nói ra
- Tốt, tốt, tốt một tên cuồng vọng, tại hạ bất tài, nguyện so thử với ngươi một câu ngâm thơ!
Dương Chân cười nhạo một tiếng, lườm công tử trẻ tuổi, nói ra
- So thơ? thời điểm bản tao thánh ngâm thơ đối tác, ngươi chỉ sợ còn đang chơi bùn! Bản tao thánh chỉ tùy tiện ngâm một câu thơ ngươi nghe cho rõ
Dương Chân tằng hắng giọng một cái, nói tiếp
- Ví dụ như lạc hồng khởi thị vô tình vật, hóa tác xuân nê canh hộ hoa, hay là đầu giường trăng tỏ rạng, đất trắng ngỡ như sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương, đây là một câu thơ lúc bản tao thánh đang chơi bùn mà ngâm ra, nếu các ngươi có thể đối đáp, tính bản tao thánh thua!
Xoạt!
Nghe được mấy câu thơ Hỗn Nguyên thuận miệng ngâm ra, tất cả mọi người đều chấn kinh, cùng nhau ngốc trệ nhìn Dương Chân
Công tử trẻ tuổi câm như hến, sắc mặt đỏ lên lui ra phía sau
Trong mắt Điền Nhu lóe ra quang mang sùng bái, đem vai diễn tiểu mê muội phát huy vô cùng tinh tế, Tô đại gia thì kinh ngạc nhìn Dương Chân
Dương Chân lườm đám người, chân đạp trên ghế, tay gác lên đầu gối, hỏi đám người
- Còn ai muốn so thi từ với tại hạ sao, tới tới tới, bản tao thánh muốn sỉ nhục một đám!
- Hừ!
Một tiếng hừ nhẹ truyền đến, mọi người nhất thời nhìn về hướng phát ra thanh âm, lập tức có tiếng kinh hô
- Là Vệ công tử, người đứng đầu Văn Hoa Bảng tháng trước, hắn cũng tới!
- Quá tốt, có Vệ công tử ở đây, Dương Chân chỉ sợ muốn mất mặt
- Đó là chắc chắn, tạo nghệ của Vệ công tử về đạo yết không người nào có thể sánh bằng, một câu liền sẽ để Dương Chân á khẩu không trả lời được!
Vệ công tử nhìn qua cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, nhìn chằm chằm Dương Chân nói ra
- Vài câu thi từ có gì đặc biệt hơn người, ngươi có thể ngẫu nhiên dùng thi từ ngày trước nghe được để đối đáp lại, cái này không tính!
Vị công tử vừa rồi nghe được sắc mặt liền khá hơn một chút, cảm kích nhìn Vệ công tử
Vệ công tử làm như không thấy, nhìn chằm chằm Dương Chân nói ra
- Phật nói, thiên hạ sinh linh đều được đối đãi bình đẳng, ngươi dựa vào cái gì mà có thể tài trí hơn ngươi?
Bắt đầu rồi, đám người hưng phấn nhìn Vệ công tử
Dương Chân cười ha ha, nháy nháy mắt nói ra
- Phật viết, không thể nói!
- Cái gì?
Vệ công tử bạch bạch lui ra phía sau hai bước, kinh nghi bất định nhìn Dương Chân
Đám người lập tức hồ nghi, không hiểu chuyện gì xảy ra
Ánh mắt Tô đại gia sáng lên một phần, nhìn Dương Chân thật sâu, tự lẩm bẩm
- Tốt một câu phật viết không thể nói, Dương Chân nói cái gì cũng không sai, cũng có thể nói cái gì cũng đều là sai, như vậy dứt khoát không nói, quả nhiên là người có đại trí tuệ!
Dương Chân nhìn đám người trợn mắt há mồm, khẽ cười một tiếng nói ra
- Thế nhân báng ta ( nhạo báng ), nhục ta, cười ta, khinh ta, tiện ta, ác ta, gạt ta, xử trí như thế nào?
- Cái này. . . Cái này. . .
Vệ công tử liên tục lùi về phía sau, kinh nghi bất định nhìn Dương Chân
Từ sau khi Dương Chân đến, một mực có người châm chọc khiêu khích hắn, mặc dù là chịu Tiết Tông Lâm liên lụy, thế nhưng Dương Chân nói cũng đều là sự thật, chẳng ai ngờ rằng Dương Chân sẽ đem chuyện này toàn bộ nói ra, mà lại nói trúng tim đen như vậy!
Sắc mặt Vệ công tử biến hóa liên tục, không phản bác được nữa
Dương Chân nhìn xung quanh một vòng, khinh thường nói
- Chẳng qua là nhẫn hắn, nhường hắn, tùy hắn, tránh hắn, nhịn hắn, kính hắn, không cần để ý hắn, lại đợi qua mấy năm ngươi lại nhìn hắn
Oanh!
Một tiếng chuông trên gác vang lên, ầm ầm truyền khắp toàn bộ Thiết Lăng thành, đinh tai nhức óc để người ta sợ hãi biến sắc cùng nhau nhìn về phía tháp đồng hồ
- Xảy ra chuyện gì?
- Là kinh lôi của tháp đồng hồ, mau đến xem!
Càng ngày càng nhiều người vọt về phía tháp đồng hồ, không bao lâu liền đạt đến mấy trăm người, hơn nữa càng ngày càng nhiều người vọt tới
Trong tháp đồng hồ, mọi người đều khiếp sợ nhìn Dương Chân, ai có thể nghĩ Dương Chân ở đạo yết lại có tạo nghệ như vậy, hai câu nói, tự hỏi tự trả lời, chẳng những bức bách Vệ công tử liên tục lui về phía sau, nửa câu đều không nói nên lời, lại còn đưa tới Cảnh Thế Chi Lôi, thật khủng khiếp
Toàn thân Tô đại gia chấn động, đứng tại chỗ tự lẩm bẩm, giống như có lĩnh ngộ từ lời nói vừa rồi của Dương Chân, trong mắt Điền Nhu vẻ sùng bái càng thêm nồng đậm
Sắc mặt Cam Bạch Lâm biến đổi, vụng trộm nhìn thoáng qua Tô đại gia, thấy Tô đại gia kinh ngạc nhìn Dương Chân, sắc mặt trở nên tái xanh, cắn răng đi ra, nói với Dương Chân
- Dương Chân, ngươi cuồng vọng tự đai như vậy, có dàm cùng tại hạ so vẽ tranh?
Vẽ tranh?
Dương Chân sững sờ, ngơ ngác nhìn Cam Bạch Lâm
Cam Bạch Lâm thấy Dương Chân như vậy trong lòng liền chắc chắn, cười ha ha, nói ra
- Nếu ngươi không dám so, chỉ cần thừa nhận là không bằng ta thôi, ngươi yên tâm, Cam mỗ sẽ không làm khó xử ngươi, dù sao ngươi. . . Ngươi đang dùng ánh mắt gì nhìn ta?
Dương Chân cổ quái nhìn Cam Bạch Lâm, hiếu kỳ hỏi
- Chẳng lẽ không ai nói với ngươi, bản tao thánh am hiểu nhất chính là vẽ tranh sao?
- Cái gì?
Cam Bạch Lâm kinh nghi bất định nhìn Dương Chân
Tô đại gia cùng Điền Nhu liếc nhau, nhao nhao lộ ra thần sắc mừng rỡ