Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 322 - Nữ Nhân Ăn Hàng Thật Điên Cuồng

Nhìn thấy giống như là đã ăn được, mấy nữ đệ tử Linh học cung hai mặt nhìn nhau, sau đó liền tiến tới, xung quanh Dương Chân liền có một đám người vây quanh

Dương Chân khi nghe được lời nói của Uyển Như, liền ngơ ngác nói ra

- Tự mình thêm nước sốt cay vào đi a!

Uyển Như lập tức kinh hô, cầm lấy thìa múc một thìa lớn nước sốt cay, dọa Dương Chân nhảy một cái

Còn chưa kịp nhắc nhở thì Uyển Như đã đem một thìa nước sốt cay chưa pha loãng ném vào bên trong nồi lẩu, quấy một cái sau đó nếm nếm, con mắt nàng lập tức sáng lên

Dương Chân cũng không nghĩ tới, thêm nhiều nước sốt cay như thế mà còn có thể nuốt trôi, hơn nữa còn hưng phấn như vậy, Uyển Như này thật đúng là siêu cấp thích ăn cay a

Thấy Uyển Như đem nồi lẩu hơi cay biến thành cay đặc biệt, Hồ Đào lập tức dừng ăn, quát to chỉ vào Uyển Như nói ra

- Lương Uyển Như, ngươi ngươi. . . Ngươi sao có thể làm như vậy, bỏ nhiều nước sốt cay như vậy thì chúng ta làm sao ăn được?

Một nữ đệ tử khác nếm thử một miếng, lập tức hít hà đi tìm nước, sau đó con mắt trừng lên, nhìn Uyển Như nói ra

- Đúng vậy a, Uyển Như sư tỷ, nồi lẩu thật ngon bị ngươi làm lãng phí rồi!

Uyển Như cầm đũa bỏ vào miệng một miếng thịt Liệt Phong Dương, mơ hồ không rõ nói

- Sao. . . Làm sao có thể lãng phí, loại thức ăn này nên ăn như vậy mới đã ghiền a, các ngươi nhanh một chút, không ăn được liền để ta ăn nha

- Không được!

Hồ Đào mở to hai mắt nhìn, bỗng nhiên kinh hô

- Pha loãng, đúng, pha loãng đi liền hết cay, nhanh đi tìm ít nước tới

- Ai dám!

Uyển Như trừng hai mắt

- Ta là sư tỷ của các ngươi, ta xem ai dám thêm nước vào nồi lẩu

- Sư tỷ, ngươi không nên ép chúng ta a, chúng ta cũng muốn ăn, loại đồ ăn này chưa bao giờ được nếm qua, thật sự quá ngon

- Đúng vậy a, đã mỹ vị còn đã ghiền, chủ yếu nhất là nguyên khí bên trong đều dồi dào, ăn những đồ ăn bình thường kia đều quá no, còn cảm giác không được sự tồn tại của chân nguyên, ta quyết định từ nay về sau chỉ ăn bún. . . Bún thập cẩm cay!

- Tiểu Thúy, ngươi nếu dám đổ nước vào trong, ta liền quyết đấu cùng ngươi!

- Uyển Như sư tỷ, không phải một mình ta, đây là ý kiến của mọi người ai, chẳng lẽ ngươi muốn một mình quyết đấu với bọn ta sao?

- Chúng ta không sợ ngươi đâu, Uyển Như sư tỷ!

. . .

Dương Chân lúc này đã bị đoàn người đẩy ra bên ngoài, một mặt mộng bức nhìn đám nữ đệ tử đâm đầu vào nồi lẩu, mồ hôi lạnh trên mặt đều chảy ra, nữ nhân ăn hàng quả nhiên điên cuồng a!

Mọi người xung quanh nhìn cảnh này cũng kinh hãi, mặc dù ngửi mùi hương đã có cảm giác cái bún thập cẩm cay này ăn ngon, thế nhưng đám người còn đánh giá thấp trình độ ngon của món này, thật là. . . Ngon đến mức phải tranh giành vậy sao?

Hai cái Linh Thiện Sư còn lại cũng không còn tâm tư làm tiếp nữa, mờ mịt nhìn đám người đang càng ngày vây quanh nồi lẩu càng đông

Trợ thủ của hai người cũng cổ quái không thôi, Lỗ Bản Vĩ vội vàng chạy tới đám đông, nhón chân lên cũng không thấy được gì liền trực tiếp leo lên phi kiếm bay lên không trung nhìn xuống

Lạch cạch!

tiếng nước bọt nhỏ xuống bỗng nhiên vang lên, nước bọt của Lỗ Bản Vĩ không biết từ lúc nào chảy ra, rơi vào trong cổ một tu sĩ, tu sĩ kia rụt cổ lại một cái, nghi hoặc nhìn lên, thấy Lỗ Bản Vĩ liền giận tím người, chỉ vào Lỗ Bản Vĩ quát

- Móa nó, ngươi xuống đây cho ta!

Tràng diện càng ngày càng hỗn loạn, nhất là Ngọc tỷ tỷ kia, thân hình cao lớn, một tay liền kéo hai nữ đệ tử Linh học cung ra, ngay cả tôn ti đều không để ý tới, đoạt hai cây đũa, vớt vào bên trong nồi lẩu

Dương Chân vội vàng hô lên

- Kỳ thật các ngươi có thể mở một nồi lẩu khác, muốn ăn khẩu vị gì chính mình có thể. . . Đậu móa. . .

Oanh!

Bên trong phòng ăn mọi người đều sôi trào lên, sau khi nghe được Dương Chân nói, ngay cả hai Linh Thiện Sư của cũng nhịn không được lao đến, đưa tay móc về phía bình gốm

- Mẹ nó, dừng tay, ngươi không dùng thìa sao, có ác tâm quá hay không?

Một tu sĩ nào đó hất tay ra mắng chửi

Dương Chân hít sau một hơi, đi qua một bên từ từ ngồi xuống, hứng thú nhìn xem một đám người ăn lẩu

Món đồ ăn này coi trọng vật liệu, thế nhưng đồ vật mỹ vị quá ít, nồi lẩu này hắn chỉ đang làm qua loa mà thôi cũng đủ để đám người tranh giành đến mức ngươi chết ta sống, để Dương Chân tấm tắc lấy làm kỳ lạ

Nấc!

Hồ Đào vỗ bụng, ợ một cái đi đến trước mặt Dương Chân, cánh tay khoác lên bờ vai của Dương Chân, nói ra

- Dương Đỉnh Thiên, ngươi là thế nào nghĩ ra biện pháp này?

Dương Chân nhếch miệng, nhìn Hồ Đào nói ra

- Thế nào, bản thực thần có lừa ngươi hay không?

Hồ Đào hưng phấn nói

- Ngươi biết hay không, bún thập cẩm cay này của ngươi sẽ làm cho tất cả Linh Thiện Sư khiếp sợ, loại phương pháp này đơn giản chưa từng nghe thấy, ngươi vì linh thiện đạo mở ra một đại môn cực kỳ to lớn a!

- Dễ nói dễ nói, vậy ngươi phải nhớ kỹ, không được truyền phối phương của nó ra ngoài!

- Vì sao?

Hồ Đào ngẩn ngơ, khó hiểu nhìn Dương Chân

- Ngươi làm sao một điểm đầu óc buôn bán cũng không có a, loại nước sốt cay này là bí phương độc nhất vô nhị của ta, chúng ta có thể chỉ bán cho bọn hắn nước sốt cay, không bán phối phương, cứ như vậy, tinh thạch không phải đồ vào túi rầm rầm sao?

Con mắt Hồ Đào bỗng nhiên trừng tròn vo, vỗ bả vai Dương Chân, kinh hô

- Dương Đỉnh Thiên, ngươi đúng là một thiên tài, chúng ta không gia nhập Linh học cung được không, tìm một chỗ không người, cùng lắm thì. . . Ta làm đạo lữ của ngươi, chúng ta cùng một chỗ đem bún thập cẩm cay phát dương quang đại?

Dương Chân giật nảy mình, nhìn Hồ Đào đang đỏ bừng cả mặt, kinh ngạc nói ra

- Cái này là lấy thân báo đáp?

Hồ Đào trừng mắt, nói ra

- Không phải ngươi nói loại mỹ thực này sau khi nữ tử ăn liền không nhịn được muốn lấy thân báo đáp sao, ta hiện tại là không nhịn được, ngươi. . . Ngươi có muốn hay không, về ta sau muốn ăn bún thập cẩm cay thì làm sao bây giờ, ngươi. . . Ngươi không thể bội tình bạc nghĩa a

Nghe được cái từ bội tình bạc nghĩa này, Dương Chân lập tức chửi mẹ, như vậy cũng được?

Mắt thấy Hồ Đào muốn dính sát vào hắn, Dương Chân vội vàng đẩy nàng ra, nói

- Ngừng ngừng ngừng, ngươi còn nhỏ, tuổi còn trẻ thì cần gì phải cân nhắc về chuyện đạo lữ, phối phương không phải ngươi đã học được sao, chớ nói với ta rằng ngươi đã quên

Hồ Đào cổ quái nhìn Dương Chân, méo miệng nói ra

- Chẳng lẽ ta không xinh đẹp?

- Cái này cùng xinh đẹp không quan hệ, mẹ nó, ngươi quá nhỏ a

Dương Chân vội vàng phủi sạch quan hệ, hắn cũng không phải lolicon a

- Nhỏ chỗ nào?

Hồ Đào đem hai con thỏ trước ngực hất lên

Lúc này, Uyển Như bỗng nhiên đi tới, vẻ mặt mang theo dư vị thỏa mãn, cổ quái nhìn Dương Chân nói ra

- Từ giờ trở đi, Dương Đỉnh Thiên ngươi chính là đầu bếp chính của phòng ăn, Hồ Đào làm trợ thủ cho ngươi, mỗi tháng. . . Mỗi tháng một vạn tinh thạch, thế nào?

Nghe nói như thế, mọi người lập tức hâm mộ nhìn Dương Chân

Dương Chân vui mừng, hắn không quan tâm cái gì mà một vạn tinh thạch, điểm ấy tinh thạch với hắn mà nói thật sự chỉ là chín trâu mất một sợi lông, hắn quan tâm nhất bây giờ là Tiểu Linh nói Linh Thiện Sư có thể tự do xuất nhập vào ngày mừng thọ, không biết có phải thật hay không

Nếu như là thật, vậy thì quá tốt, nhất định có thể thấy tiểu cô nương

Dương Chân còn chưa lên tiếng, bên trong phòng ăn bỗng có một thân ảnh lén lén lút lút, Dương Chân nhìn qua lập tức mở to hai mắt

- Tiện mèo!

Bình Luận (0)
Comment