Sau khi Dương Chân làm xong, liền đặt mông ngồi ở trên ghế, bắt đầu nhắm mắt lại chờ đợi
- Vì sao lại nhắm mắt, chẳng lẽ loại linh thiện này phải dùng thần thức để thao túng sao?
- Như vậy Hồ Đào làm sao biết để học hỏi?
- Có thể nhân lúc không có ai mới truyền thụ, hai người một bên dạy. . . Nấu bún thập cẩm cay, một bên thì tâm sự nhân sinh, ngươi hiểu ý ta chứ?
- A? Hỗn đản Dương Đỉnh Thiên này quả nhiên là cố ý!
Thời khắc mọi người ở đây đang nghị luận, bỗng nhiên một mùi thơm cay mũi nhè nhẹ truyền đến làm cho sắc mặt mọi người đồng thời biến đổi
- Đây là mùi vị gì?
Mùi thơm này dị thường rõ ràng, lại giống như thoáng qua trêu chọc người ta một cái liền bỏ đi!
Có một đám ăn hàng miệng chảy ra nước bọt, ngơ ngác nhìn bình gốm của Dương Chân
- Đây. . . Đây là lần đầu tiên tại hạ ngửi được mùi thơm liền không nhịn được đã muốn ăn rồi, nguyên lai vị cay còn có thể làm như thế?
Trong bất tri bất giác, mọi người đã vô ý thức đi về hướng bình gốm, một bên nuốt nước miếng, một bên ho sặc sụa
Hồ Đào cảnh giác nhìn chằm chằm mọi người xung quanh, sợ có người không nhịn được xông lên tranh đoạt, vừa cảnh giác vừa nuốt từng ngụm nước bọt, nắm lấy tay Dương Chân nói ra
- Quá thơm, quá thơm, Dương Đỉnh Thiên, ngươi đang làm mỹ thực gì, ông trời của ta, ta. . . Ta cảm giác được bình cảnh đang buông lỏng, thế giang này có tồn tại mỹ vị như vậy?
Dương Chân không để lại dấu vết thu tay về, nhìn Hồ Đào đang hưng phấn nói
- Bình tĩnh bình tĩnh, lúc này còn chưa hoàn thành đâu, tiếp theo nghe lời ta nói, ngươi làm!
Trong mắt Hồ Đào hiện lên thần sắc không dám tin, kinh hô
- Như vậy mà còn chưa hoàn thành? Nếu như làm xong, nó sẽ có bộ dáng gì?
Dương Chân liền bĩnh tĩnh trả lời
- Mỹ vị đủ để nữ hài tử cam tâm tình nguyên. . .
- Lấy thân báo đáp!
Hồ Đào tiếp lời
Một vị nữ đệ tử bên cạnh Uyển Như thấp giọng nói ra
- Sư tỷ, chúng ta nên đi tiếp đãi đạo hữu khác!
Uyển Như hít sâu một hơi, âm thầm đem nước bọt nuốt xuống, chững chạc đàng hoàng nói với nữ đệ tử kia
- Lần tuyển Linh Thiện Sư này có quan hệ đến ngày mừng thọ, tuyệt đối không thể qua loa, chung ta ở trong này chờ một lát, nhìn Dương Đỉnh Thiên kia muốn làm gì, vạn nhất xảy ra nhiễu loạn, mấy người chúng ta đảm đương không nổi!
- Vâng, Uyển Như sư tỷ nói chí phải!
Mấy người còn lại cũng nuốt nước bọt, mắt không chớp nhìn bình gốm trước mặt Dương Chân
Lúc này, Dương Chân bỗng nhiên đứng dậy, cầm một cái thìa to lớn, đi đến trước bình gốm, sau khi đem bình gốm mở ra, bỏ vào một chút muối ăn rồi nếm nếm
Mọi người đều rướn cổ lên nhìn kết quả
- Phi phi phi. . .
Dương Chân vội vàng đem ớt trong miệng phun ra
Mẹ nó, mấy loại vật liệu này thật khủng bố, chỉ liếm một cái thôi mà miệng cùng đầu lưỡi đã cay tê đại
Phun ra?
Sắc mặt đám người cùng nhau trở nên khó coi
- Thất bại rồi?
- Không nên a, đồ vật mỹ vị như vậy làm sao có thể thất bại?
. . .
Trong đám người truyền đến một trận thanh âm thất vọng, cùng nhau tiếc hận, ngơ ngác nhìn Dương Chân
Hồ Đào nghi ngờ nhìn Dương Chân, đi tới đem ngón tay chấm vào trong bình gốm sau đó vội vàng rụt trở về, toàn bộ ngón tay đều nhét vào trong miệng
Trai tim mọi người theo đó mà nhảy lên!
Oanh!
Tóc Hồ Đảo đều nổ, khuôn mặt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên đỏ bừng, vèo một tiếng chộp lấy ấm nước ừng ực uống hơn phân nửa, sau đó cổ quái quay người nhìn Dương Chân, thở dài một tiếng nói ra
- Dương Đỉnh Thiên, ngươi thất bại rồi, bên trong những vật này mặc dù đều là năng lượng tinh hoa, một ngụm liền có thể khiến chân nguyên trong cơ thể bạo động, thế nhưng. . . Cái mùi vị cay kia thật sự quá nặng đi, không ai có thể chịu được!
Nghe được lời nói của Hồ Đào, mọi người liền thở dài một tiếng, nhao nhao lắc đầu đáng tiếc
Uyển Như cũng thất vọng không thôi, đứng dậy tiếc nuối nhìn Dương Chân một chút, còn chưa quay người đi thì thanh âm của Dương Chân bỗng nhiên vang lên
- Đương nhiên là không thể ăn, mẹ nó, tay ngươi làm sao nhanh như vậy, thứ này phải pha loãng ra mới được, không pha loãng chẳng lẽ muốn cay thủng ruột sao?
Uyển Như nghe như thế liền chấn động, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi ngồi lại xuống ghế
- Pha loãng?
Hồ Đào sững sờ, oa một tiếng nói ra
- Đúng a, pha loãng, làm sao ta không nghĩ tới đây, đây là dùng để nấu canh đúng không?
- Đúng, cũng không đúng!
Dương Chân nhìn Hồ Đào một chút, tìm một cái chậu lớn, đặt ở trên lửa, từ trong bình lớn chất ra tương ớt đã chế biến tốt lên chậu, nhìn Hồ Đào hỏi
- Muốn hơi cay, siêu cay, hay cay đặc biệt?
- Không không không, hơi cay liền tốt!
Hồ Đào khi nghe cay đặc biệt liền bị dọa sợ
Dương Chân cười ha ha một tiếng, nồi lẩu bún thập cẩm cay đầu tiên trên thế giới này sắp xuất hiện!
Nhìn xem nồi lẩu đang ùng ục sôi trào, Dương Chân vội vàng kéo Hồ Đào ngồi xuống, chỉ đạo
- Mau mau, đem thịt cắt thành phiến mỏng, càng mỏng càng tốt, đúng, còn có các loại vật liệu, tranh thủ thời gian cắt gọn, nhất định phải không lớn không nhỏ, như vậy mới vừa miệng
- Cái này. . . Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ vào rồi ăn?
- Cái này có thể ăn sao?
- Nói nhảm, đương nhiên có thể ăn, chẳng những có thể ăn, ta đoán là ăn thật ngon!
- Oa, ngươi chờ ta một chút, cái này. . . Thịt Liệt Phong Dương này có thể ăn, đã chín hay chưa?
- Ngươi nếm thử. . . Mẹ nó, bị lừa rồi, ngươi chừa cho ta một ít!
Tất cả mọi người mộng bức!
Mắt thấy Dương Chân cùng Hồ Đào ngươi một ngụm ta một ngụm, ăn không ngừng nghỉ, liền đưa mắt nhìn nhau, nước bọt chảy ra càng nhiều
- Quá mỹ vị, cái này. . . Tương ớt này sau khi pha loãng, mặc dù còn bảo lưu khí tức cay nồng kia, nhưng cũng đã không cay không chịu nổi như vừa rồi, cái này. . . Thật muốn ăn!
- Không được, ta đói!
. . .
Lúc này, Uyển Như bỗng nhiên mạnh mẽ đứng lên, dọa mọi người nhảy một cái
Sau khi Uyển Như đứng lên liền đi đến bên cạnh Dương Chân cùng Hồ Đào, xắn ống tay áo, tay phải nhẹ nhàng kẹp một khối thịt Liệt Phong Dương, đặt ở trong miệng
Mọi người đều mở to hai mắt nhìn, một mặt chờ mong
Đại điện trong lúc nhất thời trở nên yên lặng, chỉ còn thanh âm nhai đồ ăn chèm chẹp của Dương Chân
Hít!
Lúc này, một tiếng thanh âm hít vào truyền đến, con mắt Uyển Như bỗng dưng phát ra hào quang óng ánh, nhìn chằm chằm Dương Chân nói ra
- Cái kia. . . Có thể cho ta một phần cay đặc biệt hay không?