Mọi người đều sững sờ khi nghe Dương Chân nói, Hồ Đào thì bật cười ha hả, chỉ vào Dương Chân cười gập cả người, nói
- Thực Thần, chỉ bằng ngươi?
- Đừng tưởng rằng dung mạo đẹp mắt thì có thể tùy tiện khoác lác, ngươi nếu là Thực Thần, ta đem cái dao phay này ăn hết!
- Không được!
Dương Chân một tay ôm lấy dao phay vào trong ngực, nghiêm túc nói
- Dao phay chính là của quý của bản thực thần, chẳng lẽ ngươi muốn ăn của quý của bản thực thần sao?
- Của quý của ngươi?
Toàn thân Hồ Đào chấn động, khó tin nhìn Dương Chân, tự lẩm bẩm
- Dĩ nhiên lại coi trọng dao phay như thế, đây mới chính là thái độ mà một Linh Thiện Sư nên có?
Nhìn dao phay trong tay Dương Chân, con mắt Hồ Đào càng ngày càng sáng
- Ngươi thật là Linh Thiện Sư?
- Đó là tự nhiên, ta gạt ngươi làm gì
Dương Chân liếc xéo lấy Hồ Đào
- Nếu bản thực thần có một câu nói dối nào, như vậy. . . Liền để ngươi ăn của quý của bản thực thần!
- Phi!
Hồ Đào thè lưỡi, nói ra
- Bản cô nương mới không ăn dao phay!
Dương Chân nháy nháy mắt
- Của quý của ta cũng không phải là của quý kia, bảo đảm ngươi ăn một miếng còn muốn ăn lần thứ hai!
Hồ Đào ngơ ngác nhìn Dương Chân, kinh ngạc hỏi
- Thứ gì lại mỹ vị như vậy?
Dương Chân nghiêm trang nói
- Tự nhiên là của quý của bản thực thần!
- Vậy ta muốn ăn của quý của ngươi!
Hồ Đào nói dọa Dương Chân nhảy một cái, nhìn bộ dáng hưng phấn của Hồ Đào, một địa phương nào đó của Dương Chân đang âm thầm run rẩy
Mẹ nó, không thể trêu vào!
Sau một lát, Hồ Đào bộp một tiếng từ trên ghế nhảy xuống, nói với Dương Chân
- Ta quyết định rồi, ngươi làm linh thiện, ta làm trợ thủ cho ngươi!
Đám người một mặt mờ mịt, chẳng ai ngờ rằng, đối thoại đăm ba câu, thân phận hai người liền thay đổi
Nhất là nữ đệ tử Linh học cung, mở to hai mắt nhìn Dương Chân cùng Hồ Đào, hừ nhẹ một tiếng, nói ra
- Hồ nháo, Hồ Đào, ngươi chẳng lẽ muốn từ bỏ cơ hội lần này, ngươi. . . Linh thiện ngươi làm rõ ràng mười phần mỹ vị, hơn nữa ẩn chứa chân nguyên cũng mười phần dư dả, ngươi. . . Tội gì phải làm như vậy a?
Dương Chân sững sờ, nguyên lai tiểu cô nương này gọi là Hồ Đào?
Hồ Đào cười cười, nói với nữ đệ tử kia
- Uyển Như sư tỷ, dù ta có vào phòng ăn hay không cũng không có gì khác biệt, nếu Dương Đỉnh Thiên nói hắn cũng là Linh Thiện Sư, vì sao không cho hắn một cái cơ hội?
Uyển Như sư tỷ cười khổ một tiếng, nói ra
- Tốt a, nhưng mà qua nhiều năm như vậy, ta còn chưa ăn được món ăn nào hoàn mỹ hơn so với ngươi làm, ngươi để hắn làm. . . Phải chuẩn bị tâm lý làm ta thất vọng!
Hồ Đào quay người nhìn Dương Chân, trêu tức nói
- Dương Đỉnh Thiên, hiện tại ngươi hối hận còn kịp, không phải vậy một lát nữa ngươi cái thực thần này chỉ sợ cũng phải bị mất thể diện a!
Dương Chân nhếch miệng, hỏi
- Bản thực thần sẽ mất mặt sao?
Nói xong, Dương Chân nhìn Hồ Đào, nói
- Ngươi muốn ở thời điểm mấu chốt này mà xào rau, đây chính là bình cảnh phối hợp vật liệu a, tốt, ngươi đem cơ hội này tăng bản thực thần, vậy bản thực thần tặng cho ngươi một trận tạo hóa, tiếp theo mỗi một bước ta làm ngươi phải nhìn cho kỹ!
Hồ Đào ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm Dương Chân hỏi
- Ngươi muốn làm gì?
Dương Chân hít sâu một hơi, nói ra
- Đây là một đạo có thể làm cho nữ tử trong thiên hạ đều điên cuồng, tại thôn chúng ta, nữ hài tử thậm chí cam tâm tình nguyện vì một món mỹ vị mà lấy thân báo đáp a!
Uyển Như sư tỷ sắc mặt trở nên âm trầm, tựa hồ muốn nổi giận, nhưng khi nhìn Hồ Đào một chút, khẽ giật mình ngạnh sinh nhịn xuống, hừ một tiếng nói ra
- Đơn giản là nói bậy nói bạ, người này đến cùng là ai, cũng là tán tu Linh Học sơn mạch?
Lúc này, hai đại hán đã bắt đầu nấu, cái loại vật liệu được phân ra bỏ vào nồi, lập tức truyền đến mùi hương thơm ngát, làm cho mọi người nuốt nước miếng không ngừng
Hai mắt Hồ Đào sáng lấp lánh nhìn Dương Chân, một bộ dáng vẻ tiểu mê muội nói
- Mau mau, ngươi nhanh làm ra mỹ thực khiến nữ tử thiên hạ cam tâm tình nguyện lấy thân báo đáp cho ta xem!
Dương Chân cười ha ha một tiếng, nói ra
- Vậy thì bắt đầu đi!
Lời nói Dương Chân vừa dứt, hắn liền nhắm mắt lại
Hành động này để cho mọi người phải rướn cổ lên mà nhìn, mộng bức không thôi
Ngay cả hai đại hán cũng nhìn qua
Mẹ nó!
Mặc dù Dương Chân là nói hươu nói vượn, thế nhưng vạn nhất là thật thì sao?
Nếu như trong thiện hạ này có một loại mỹ thực như thế và mình học được
Nghĩ đi nghĩ lại, không ít nam tử nước bọt đều chảy ra, lập tức luống cuống tay chân vuốt một cái, chững chạc đàng hoàng nhìn Dương Chân còn đang nhắm mắt
Kiếp trước, Dương Chân chính là một cái ăn hàng chính cống, trên cơ bản là mỹ thực có tiếng hắn đều đã tự mình nghiên cứu qua, hơn nữa còn nấu ra được
Kỳ thật lời nói vừa rồi của Dương Chân cũng không giả, hắn muốn làm mỹ thực quả thật có thể để nữ tử cam tâm tình nguyện lên giường, đó chính là nhờ vào món mỹ thực trong truyền thuyết. . . Bún thập cẩm cay!
Bún thập cẩm cay máu chốt nhất chính là chế biến tương chua cay, vì hiểu rõ phối phương, Dương Chân ở quan bún thập cẩm cay đại chiến hơn mấy tháng trời, sau đó quấy rầy đòi hỏi bà chủ. . . Đem phối phương đoạt tới tay
Dương Chân vừa rồi đã nhìn qua, nơi này mặc dù không có vật liệu tiêu chuẩn để chế biến tương chua cay, nhưng vẫn có thứ để thay thế, lập tức nhớ lại phối phương của tương chua cay, lúc này, Dương Chân mở choàng mắt!
Đương đương đương đương!
Thực thần Dương Chân tự mang Background Music ( cứ tưởng tượng như là có nhạc nền đi :)) ), dao phay trong tay khẽ động, vật liệu tung bay, nhìn qua lộn xộn không chịu nổi
Trong nháy mắt, trên thớt của Dương Chân liền nhiều thêm một đống lớn vật liệu, loạn thất bát tao, nhìn qua đừng nói là làm linh thiện, cho dù một ít dục niệm muốn ăn cũng không có
- Lẽ nào lại như vậy. . . Thế gian này còn có phương thức nấu đồ ăn như thế?
- Dương Đỉnh Thiên là đang nấu cơm sao, đây gọi là chà đạp vật liệu a, đậu móa, quả ớt trân quý như vậy bị hắn đập thành mảnh vỡ?
- Lẽ nào lại như vậy, mặc dù ta không phải là Linh Thiện Sư, thế nhưng nhìn vào cũng thấy không được, nếu loại phương pháp này làm ra linh thiện có thể ăn, lão nương lập tức ăn của quý của Dương Đỉnh Thiên!
Trong mắt Hồ Đào lóe lên thần sắc kinh nghi bất định, mặc dù nhíu mày nhưng cũng không ngăn cản Dương Chân, mà là nhớ kỹ lời Dương Chân nói, đem từng hành động của hắn đều ghi lại
Oanh!
Dương Chân bỗng nhiên ném tất cả vật liệu trên thớt vào trong một bình gốm, bật lửa lên bắt đầu chế biến!
- Nhìn không ra bộ dáng, thứ này có thể ăn sao?
- Không biết, cứ xem tiếp đi, tại hạ muốn nhìn, Dương Đỉnh Thiên này làm cách nào để nữ tử ở đây lấy thân báo đáp!
Xoạt!
Tất cả ánh mắt phẫn nộ của những nữ tử ở đây rơi vào trên người người này, dọa cho hắn vội vàng che miệng lại, chui vào trong đám người