- Ngươi mới vừa nói bậy giờ ngươi gọi là gì?
Thanh âm của Đinh sư tỷ quá lớn, cộng thêm biệu lộ trên mặt, dọa cho Tô Vân Lam cùng Điền Nhu nhảy một cái, kinh ngạc nhìn Đinh sư tỷ cùng Dương Chân
Dương Chân cũng giật nảy mình, còn tưởng rằng cái tên Dương Đỉnh Thiên này trùng tên với người nào đó, cổ quái nói
- Dương Đỉnh Thiên a, thế nào?
- A!
Đinh sư tỷ sợ hãi kêu lên, lôi kéo tay Dương Chân nói
- Ngươi chính là Dương Đỉnh Thiên, cái nồi bún thập cẩm cay kia là do ngươi chế biến ra?
Tô Vân Lâm cùng Điền Nhu hai mặt nhìn nhau, không dám tin trăm miệng một lời hỏi
- Ngươi là Linh Thiện Sư?
Lời nói của Dương Chân thật sự quá khó tin, bây giờ đệ tử Linh học cung, nhất là nữ đệ tử hầu như đều biết một loại đồ ăn gọi là đỉnh thiên bún thập cẩm cay, nghe nói cực kỳ mỹ vị, ăn rất đã, hơn nữa chân nguyên bên trong cũng được bảo trì hoàn hảo, bởi vậy rất nhiều nữ đệ tử đều điên cuồng, nghĩ hết tất cả biện pháp để đi vào phòng bếp ăn một bữa bún thập cẩm cay
Mà nghe nói loại đỉnh thiên bún thập cẩm cay này là do một tên chủ bếp tên Dương Đỉnh Thiên chế biến ra, ngay cả Linh Thiện Sư nổi tiếng vùng phụ cận là Hồ Đào đều cam tâm tình nguyện làm trợ thủ cho hắn
Đến bây giờ Tô Vân Lam cùng Điền Nhu mới nhớ ra chuyện này, lập tức một trái một phải loi kéo Dương Chân nói
- Mời chúng ta ăn bún thập cẩm cay!
Dương Chân cười đắc ý, nói ra
- Không thành vấn đề, đến lúc đó Đinh sư tỷ cũng có thể tới
Đinh sư tỷ liên tục gật đầu, nói ra
- Coi như ngươi không mời ta, ta cũng sẽ đến!
Lúc này, trên đỉnh núi bỗng nhiên truyền đến một tiếng chuông vang vọng, trầm thấp mà cổ xưa, chấn nhiếp tâm thần tất cả mọi người ở đây, tâm cảnh của bọn họ thế mà vào lúc này lại bình thản xuống
Dương Chân lập tức giật mình, nhìn về phía phương hướng phát ra thanh âm
Đinh sư tỷ cười cười, giải thích
- Đây là Tịnh Thần Chung của Linh học cung, là một loại bí bảo có thể gột rửa tâm thần, khiến người bình tâm tĩnh khí
Dương Chân liền bừng tỉnh đại ngộ,
Đinh sư tỷ quay người cổ quái nhìn Dương Chân, nói ra
- Đại hội mừng thọ sắp bắt đầu, Dương. . . Đỉnh Thiên ngươi. . . Làm việc cho tốt!
Dương Chân khoát tay áo, nói ra
- Tiểu tỷ tỷ yên tâm, ta là biết điều nhất, ngày bình thường chỉ thích nấu cơm, sự tình khác cho bao nhiêu tiền ta cũng không làm
Tô Vân Lam cùng Điền Nhu liếc nhau, cười cười lôi kéo Đinh sư tỷ đi
- Đừng quên mời chúng ta ăn bún thập cẩm cay!
Đinh sư tỷ quay đầu căn dặn
- Đúng rồi, còn phải cho ta ăn của quý!
Khóe miệng Dương Chân co giật một cái, gật đầu
- Một lời đã định, một lời đã định!
. . .
Trên đỉnh núi, càng ngày có càng nhiều người tiến vào đại hội mừng thọ, sau đó ngồi vào chỗ do đệ tử Linh học cung an bài sẵn
Để Dương Chân dương dương đắc ý chính là, bọn người Tô Vân Lam mặc dù cũng tiến vào, nhưng cũng không có chỗ ngồi, mà phải đứng ở phía sau
Không bao lâu sau, toàn thân Dương Chân chấn động, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng
Trong đám người, một đoàn người chậm rãi đi tới, trong đó có một nữ tử trẻ tuổi, thân mặc một bộ váy trắng không nhiễm bụi trần, trên mặt mang theo thần sắc điềm nhiên, khí chất xuất chúng, nàng ở đây, nữ tử xung quanh lập tức có cảm giác bọn họ không mảy may tồn tại
Hoa U Nguyệt!
Qua đi nhiều ngày Dương Chân rốt cuộc cũng gặp lại tiểu cô nương, trên mặt liền hiện lên dáng tươi cười
Nhiều ngày không gặp, khí tức trên người tiểu cô nương càng mờ mịt, ngay cả Mặc Tuyết Linh bên cạnh cũng có cảm giác ảm đạm, để Dương Chân sững sờ không thôi, tự lẩm bẩm
- Móa nó, Thiên Mệnh Thánh Căn trâu như vậy sao, mới không gặp bao lâu, khí tức trên thân tiểu cô nương lại tinh khiết như vậy, rất nhanh đều muốn vượt qua bản tao thánh rồi?
Đám người Hoa U Nguyệt vừa tiến vào, lập tức tựa như chúng tinh phủng nguyệt, cơ hồ thu hút tất cả ánh mắt của mọi người
- Không đúng!
Dương Chân bỗng nhiên nhíu mày
- Cho dù là nghịch thiên cải mệnh khí tức cũng không thể có biến hóa to lớn như vậy, trên người nàng nhất định còn phát sinh biến hóa gì đó
Dương Chân ngạc nhiên nhìn Hoa U Nguyệt, núp ở sau đám người, nhưng không ai cảm giác được sự tồn tại của hắn, Hoa U Nguyệt bỗng nhiên toàn thân run nhẹ, nhìn về hướng Dương Chân
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Chân hơi kinh ngạc, nháy nháy mắt với Hoa U Nguyệt
Nhìn thấy động tác này, Hoa U Nguyệt bỗng nhiên mỉm cười, lập tức nơi này giống như xuân về hoa nở, thiên địa xung quanh đều sáng thêm một phần
Sắc mặt đám người lập tức trở nên kinh diễm
Nhưng cũng không ai chú ý đến ánh mắt giao lưu của hai người, ngay cả Mặc Tuyết Linh, nàng cũng chỉ hơi sững sờ, nhìn về hướng Dương Chân, nhưng lại không tìm được vị trí của hắn, thần sắc cổ quái nhìn thoáng qua Hoa U Nguyệt
Tao gà đứng trên vai Hoa U Nguyệt, vênh vang đắc ý không thôi, giống như một đầu phượng hoàng cao cao tại thượng, thỉnh thoảng lại chỉnh lý lông vũ của mình, ngẫu nhiên liếc nhìn đám người một chút, đều là dùng ánh mắt cao ngạo để nhìn người, thậm chí là khi nhìn về tồn tại cường đại như Độ Kiếp Kỳ cũng là dùng một con mắt nhìn người, thái độ phách lối để cho Dương Chân thật muốn hô 666
Chỉ là không thấy bóng dáng của tiện mèo, không biết hỗn đản này đã chạy đi đâu
Toàn bộ trên đỉnh núi, trong và ngoài tụ tập gần ba ngàn người, bên trong cũng chỉ là phần nhỏ đệ tử Linh học cung, còn lại đều là tu sĩ cường đại mộ danh mà đến
Vào lúc này, một tiếng cười cởi mở truyền đến, một đoàn người tư thái cao ngạo đang ngự kiếm mà tới
Nhìn thấy những người này, tuyệt đại đa số người đều biến sắc
- Bọn hắn tới, không nghĩ tới lại lấy phương thức này ra trận, quả nhiên đủ phách lối
- Bọn hắn có vốn liếng để phách lối a, có thể đánh đồng cùng Mặc Trì phong với Linh học cung, chỉ sợ cũng chỉ có bọn hắn
- Tiền bối, những người này là ai, lại có nhiều cường giả Độ Kiếp Kỳ như vậy?
- Bắc Cô viện, Phu Tử truyền nhân!
- Cái gì?
Đám người hãi nhiên kinh hô
- Bọn hắn chính là truyền nhân của Phu Tử văn hoa diệu thế, xuất khẩu thành thơ trong truyền thuyết?
Dương Chân nghe vậy liền bĩu môi, chẳng qua là truyền nhân của Phu Tử mà thôi, cũng không phải là Phu Tử đích thân đến, phách lối cái rắm a?