Hồ Đào nghe vậy liền cười
- Ngươi có chỗ không biết, đệ tử Bắc Cô viện người nào cũng tài khí tung hoành, mỗi người đều có tạo nghệ về tài khí rất cao, giống như Linh Thiện Sư, nếu ngươi nấu nướng ra một món ăn ngon, trở thành linh thiện đại sư chân chính, cũng sẽ được nhận đãi ngộ như thế!
Hồ Đào nói xong, liếc xéo Dương Chân nói ra
- Thế nào, dạng thu hút sự chú ý này có phải làm cho ngươi rất hâm mộ?
Dương Chân nhếch miệng, nói ra
- Trò cười, bản thực thần thu hút sự chú ý há có phải là phàm nhân như các ngươi có thể hiểu, ta còn cần hâm mộ bọn hắn sao? Kỳ thật bản thực thần rất lợi hại, một khi bắt đầu lẳng lơ thì ngay cả ta đều sợ chính mình!
Hồ Đào cười khanh khách, đẩy Dương Chân một cái, chế nhạo nói
- Ngươi chém gió a, loại tràng diện này, dù ngươi làm ra linh thiện mỹ vị đến đâu, cũng không thể thu hút sự chú ý bằng một phần văn chương hoặc một bài thơ, cho dù là một bức họa, chỉ cần lão cung chủ yêu thích, cũng sẽ trở thành tồn tại chúng tinh phủng nguyệt
Chúng tinh phủng nguyệt : Đại loại là như trở thành một ánh trăng, mọi thứ xung quanh chỉ như sao sáng giúp càng nâng thêm vẻ đẹp của trăng ( Phủng : có nghĩa là nâng lên )Dương Chân sững sờ, nói ra
- Vậy đồ ăn chúng ta tân tân khổ khổ làm ra thì sao, như vậy chẳng khác nào người tài giỏi không được trọng dụng a?
- Người tài giỏi không được trọng dụng?
Hồ Đào sững sờ, vừa cười vừa nói
- Cái từ này không sai, nhưng mà ngươi không nên suy nghĩ nhiều, nếu như ngươi làm ra nồi lẩu bún thập cẩm cay được đám người tán thành, làm cho lão cung chủ cao hứng, sẽ thiếu ban thưởng dành cho ngươi?
Dương Chân nghe vậy lắc đầu, nói ra
- Bản thực thần cũng không quan tâm đến sự tình ban thưởng, chỉ là chuyện làm chính mình vui vẻ ta mới làm, nếu như bản thực thần vui vẻ, làm ra thêm một món chao đậu phụ ăn kèm, còn không làm cho bọn hắn tê dại?
Hồ Đào biến sắc, vội vàng nói
- Ngươi đừng làm ẩu, đậu hủ thối làm sao có thể ăn?
- Nếu không chúng ta đánh cược, ta làm ra món chao đậu phụ, bọn hắn đều rất thích ăn ngươi tin không?
- Không tin, cũng không cá cược, ngươi nếu làm ẩu, đừng trách ta không khách khí với ngươi!
Hồ Đào trừng hai mắt, nói ra
- Ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Hư Kỳ, không biết sống chết đi làm ẩu như vậy làm sao có thể sống? Ngươi. . . Ngươi nếu dám làm ra món chao đậu phụ gì đó, ta sẽ trói ngươi lại, giấu đến một địa phương không có người, mỗi ngày để ngươi làm bún thập cẩm cay, cùng lắm thì ta hi sinh một chút. . . Làm đạo lữ cho ngươi. . .
- Dừng lại dừng lại!
Dương Chân hoa dung thất sắc, vội vàng cam đoan
- Ta tuyệt đối không làm món chao đậu phụ, đánh chết cũng không làm
Hồ Đào đá Dương Chân một cước, nói ra
- Ngươi làm sao không thú vị như vậy chứ, ngươi không có hứng thú với ta như vậy sao?
Dương Chân hít sâu một hơi, nghiêm trang nói
- A di đà phật, nói thật với ngươi, công pháp ta tu luyện nhất định phải bảo trì đồng tử thân mới được
Hồ Đào sững sờ, kinh ngạc hỏi
- Còn có loại công pháp này?
Dương Chân nghiêm túc gật đầu
Hồ Đào tự lẩm bẩm
- Thế nhưng ai biết đồng tử thân là như thế nào, chính là. . . Chính là có đạo lữ cũng không thể mất đi đồng tử thân chứ a?
Dương Chân sững sờ, mẹ nó, không phải đồng tử thân là chưa từng nếm qua nữ nhân sao, quả nhiên kịch truyền hình đều là nói mò!
Lúc này, đoàn người Bắc Cô viện chậm rãi rơi xuống đất, bên trong có một nam tử trẻ tuổi tay cầm quạt lông đầu buộc khăn chậm rãi đi đến trước mặt đám người Mặc Trì phong, trùng hợp là nơi hắn đứng đã chặn ánh mắt của Dương Chân cùng Hoa Linh Nữ đang nhìn nhau, sau khi nam tử trẻ tuổi thi lễ xong liền quay người nói với Hoa U Nguyệt
- Hoa Linh Nữ, chúng ta lại gặp mặt!
Hoa U Nguyệt lạnh nhạt nhìn thanh niên kia một chút, nhẹ gật đầu chào hỏi, sau đó nhẹ nhàng xê dịch, ánh mắt lại nhìn về phía Dương Chân
Dương Chân sững sờ, nhìn bóng lưng nam tử trẻ tuổi chặn không cho hắn nhìn Hoa U Nguyệt kia, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy tên này có chút không vừa mắt
Quá phách lối, quá rắm thúi a
Hồ Đào phát giác được ánh mắt của Dương Chân, cổ quái nhìn Dương Chân nói ra
- Ngươi thế nào?
Dương Chân chỉ vào thanh niên trẻ tuổi kia, nói ra
- Móa nó, ta làm sao có cảm giác hắn rất không vừa mắt?
Hồ Đào biến sắc, vội kéo tay Dương Chân về, nói ra
- Ngươi không muốn sống nữa à, biết đó là ai sao?
Dương Chân kinh ngạc hỏi
- Ai vậy, bối cảnh rất ngưu sao?
Sau khi hỏi xong, Dương Chân lập tức làm vẻ mặt nghiêm túc nói ra
- Ta mặc kệ hắn có bối cảnh gì, chỉ cần dám chắn trước mắt ta để ta không nhìn thấy được tiểu cô nương, hắn liền phải bị ăn đòn!
Hồ Đào lập tức tức giận nói ra
- Ngươi tốt nhất nên an phận một chút, nhất là người đệ tử mới thu của Bắc Cô viện Ninh Vô Khuyết kia, nghe nói tuổi còn trẻ đã ngưng tụ ra mười chín đạo văn hoa, tu vi của hắn so với Đinh sư tỷ của Linh học cung còn cường đại hơn, một cước đạp vào Độ Kiếp Kỳ
Dương Chân ai nha một tiếng, nhìn Ninh Vô Khuyết, nói ra
- Lại là một kỳ tài ngút trời?
Hồ Đào nhẹ gật đầu, bỗng nhiên mở to hai mắt khó tin nhìn về phía Hoa U Nguyệt
Đám người xung quanh cũng kinh nghi bất định không thôi
Trước mắt bao người, Hoa U Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, tại dưới ánh mắt của mọi người chậm rãi bước về hướng của Dương Chân
Trong lúc nhất thời, hơn nghìn người ở đây đều đổ dồn ánh mắt vào Dương Chân, thời điểm mọi người thấy Dương Chân chẳng qua là một đầu bếp, liền hai mặt nhìn nhau
Dương Chân nở nụ cười, nhìn Hoa U Nguyệt, tao gà đang ở trên bờ vai Hoa U Nguyệt bỗng nhiên dùng một mặt nhìn Ninh Vô Khuyết, nói ra
- Ngốc thiếu!
- Ngươi!
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Ninh Vô Khuyết biến mất, tức giận nhìn chằm chằm tao gà, nhưng hắn cũng không thể tức giận với một con gà, chỉ có thể im lặng
Dương Chân cười ha ha, thoải mái không thôi, tao gà này đúng là tao ra hoa a, câu ngốc thiếu này thật chính xác
Mẹ nó, nữ nhân của bản tao thánh ngươi cũng dám đến chào hỏi?
Hoa U Nguyệt trong nháy mắt liền vượt qua đám người, đi đến trước mặt Dương Chân, nhẹ nhàng mở miệng nói
- Dương Đỉnh Thiên đạo hữu, tiểu nữ tử nghe nói bún thập cẩm cay là nhân gian mỹ vị, không biết có thể có may mắn được nếm thử hay không?
Dương Chân ngẩn ngơ, nhìn thấy ý cười trong mắt Hoa U Nguyệt liền bật cười
- Có thể mời tuyệt thế tiên tử như Hoa Linh Nữ ăn bún thập cẩm cay, là đại hạnh của Dương mỗ, Dương mỗ chẳng những có thể mời ngươi ăn bún thập cẩm cay, cho ngươi ăn của quý của ta cũng được!
- Hình như. . . Hoa Linh Nữ rất quen với tên đầu bếp này?
- Bún thập cẩm cay là gì a?
Đám người nhao nhao bàn tán
Hồ Đào mở to hai mắt nhìn, cổ quái nhìn Hoa U Nguyệt, lại nhìn Dương Chân, lầm bầm nói ra
- Bún thập cẩm cay lại được hoan nghênh như thế? Đến mức ngay cả một nữ tử xuất trần như Hoa Linh Nữ cũng hứng thú?
Tao gà khinh bỉ nhìn Dương Chân, nói ra
- Trang bức!
Dương Chân một bàn tay quất tới, mắng
- Móa nó, ngay cả bản tao thánh ngươi cũng dám mắng, tin bản tao thánh đem ngươi làm thành thịt gà chiên mắm hay không?
- Không, không, không thể ăn!
Tao gà quái khiếu, nhảy xuống mặt đất trong chớp mất liền vô tung vô ảnh
Ninh Vô Khuyết âm trầm nhìn Dương Chân, quay người hỏi Mặc Tuyết Linh ở đối diện
- Mặc sư muội nhận biết người này?
Mặc Tuyết Linh nhẹ gật đầu, nói ra
- Nhận biết
Hai mắt Ninh Vô Khuyết tỏa sáng, hỏi
- Không biết người này lai lịch ra sao, lại có cách ăn mặc nhưt hế, hơn nữa còn giống như nhận biết Hoa Linh Nữ?
Mặc Tuyết Linh thần bí hề hề nói với Ninh Vô Khuyết
- Lai lịch người này không tầm thường. . .
- Ninh mỗ rửa tai lắng nghe!
- Hắn là. . .
Mặc Tuyết Linh hít sâu một hơi
- Chủ bếp của phòng ăn Linh học cung!
- Ngươi!
- Hắc hắc hắc!