Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 330 - Thấp Kém Như Vậy! Hoang Đường Như Vậy!

Lão cung chủ sững sờ, không nghĩ tới Dương Chân lại nói như vậy, lập tức cười ha ha một tiếng, lớn tiếng nói ra

- Tốt, có khí phách, không hổ là người Linh học cung!

Lời này của lão cung chủ có nghĩa là nàng sẽ không hỏi đến chuyện này nữa, mà để Dương Chân cùng Ninh Vô Khuyết tự mình giải quyết

Chỉ có Ninh Vô Khuyết là cao hứng nhất, hắn không tin Dương Chân có thể xuất ra hạ lễ sánh bằng Bán Sơn Đồ a

Liễu cung chủ hứng thú nhìn Dương Chân, hiển nhiên rất yêu thích khí phách cùng can đảm của Dương Chân, mở miệng nói ra

- Bún thập cẩm cay của Dương tiểu hữu lão thân cũng từng nghe qua, chỉ cần có món này, lão thân đã cảm thấy rất an ủi rồi

Mọi người ở đây liền kinh hãi, hâm mộ nhìn về phía Dương Chân

Dương Chân một thân một mình đứng trên đài, không những được Hoa Linh Nữ cùng Mặc Linh Nữ ưu ái, hơn nữa còn được Liễu cung chủ tán thành, loại đãi ngộ này ở đây không có cái thứ hai

Nếu bây giờ so sánh trình độ thu hút sự chú ý của Ninh Vô Khuyết với Dương Chân, Ninh Vô Khuyết ở trước mặt Dương Chân cơ hồ trở nên không dáng giá nhắc tới, việc này để đám người có một cảm giác không thật

Mặc Tuyết Linh cười khổ, nói

- Gia hỏa này hình như đi đến đâu cũng trở thành tồn tại vạn chúng chú mục

Hoa U Nguyệt cười cười không nói gì

Lúc này, sắc mặt Ninh Vô Khuyết âm trầm không ngừng, bỗng nhiên nở nụ cười, quạt lông nhẹ phẩy, nhìn chằm chằm Dương Chânnói ra

- Liễu cung chủ xưa nay yêu thích mặc bảo, chắc hẳn hạ lễ Dương huynh muốn trình lên có quan hệ cùng văn khí chi đạo?

Hồ Đào nghe vậy lập tức mắng

- Hỗn đản Ninh Vô Khuyết này không cần mặt mũi nữa sao?

Ép một đầu bếp xuất ra hạ lễ có liên quan đến văn khí, tên Ninh Vô Khuyết này da mặt cũng thật dày a, tất cả mọi người đều khinh bỉ nhìn Ninh Vô Khuyết, không còn sự kinh diễm trước đó nữa

Ninh Vô Khuyết ngoảnh mặt làm ngơ với những ánh mặt kia, âm trầm nhìn chằm chằm Dương Chân, tựa hồ lần này hắn ăn chắc vậy

Bắc Cô viện Tam Liên Tọa nhíu mày, thở dài một tiếng, nói ra

- Vô Khuyết tâm tính không đủ, sau khi trở về Bắc Cô viện nhốt vào trong lòng đất cấm đoán ba năm!

Đám người Bắc Cô viện lập tức thay đổi sắc mặt

Sự tình phát triển đến tình trạng này kỳ thật cũng không thể chỉ trách Ninh Vô Khuyết, hắn hiện tại đã đâm lao phải theo lao, dù liều mạng đến mức lưỡng bại câu thương cũng phải theo, không thể để Dương Chân đoạt hết danh tiếng

Mà tuyệt tại đa số người ở đây không nghĩ Dương Chân có thể xuất ra tài khí bí bảo gì có thể sánh bằng Bán Sơn Đồ

Ninh Vô Khuyết mặc dù vô sỉ một chút, thế nhưng đã dồn Dương Chân đến tuyệt lộ!

Lúc này, Tam Liên Tọa bỗng nhiên hít sâu một hơi, đi ra phía trước, nhìn chằm chằm Dương Chân trầm giọng nói

- Dương tiểu hữu khẩu khí thật lớn, lại dám nói Bắc Cô viện ta tùy tiện cầm ra một chút đồ vật rách rưới, Bán Sơn Đồ đúng là tàn phẩm, thế nhưng cho dù là tàn phẩm cũng là tài khí bí bảo cực kỳ hiếm thấy, nhất định có thể gây nên một trận oanh động to lớn a

- Nếu Dương tiểu hữu cho rằng đây là đồ chơi rách rưới, ở giữa thiên hạ này còn có đồ vật nào không gọi là rách rưới? Hay là nói. . . Dương tiểu hữu định tự mình vẽ một bộ tài khí bí bảo không phải rách rưới tặng cho Liễu cung chủ?

Đám người kinh ngạc nhìn Tam Liên Tọa

Lần này, ngay cả lão cung chủ cũng lộ ra thần sắc khó chịu, nhìn chằm Tam Liên Tọa

Trái lại, Ninh Vô Khuyết lại bắt đầu cuồng hỉ, cảm kích nhìn Tam Liên Tọa

- Cái gì? Dương Đỉnh Thiên từ khi nào nói rằng muốn tự thân làm ra mặc bảo?

- Cho dù là Độ Kiếp Kỳ đại văn tài cũng không thể làm ra mặc bảo có thể so với Bán Sơn Đồ a, thật ép người quá đáng!

- Quả nhiên gừng càng già càng cay a

Trong đám người, sắc mặt Mặc Tuyệt Linh cùng Hoa U Nguyệt biến đổi, nhìn chằm chằm Tam Liên Tọa

Mặc Tuyết Linh tức giận, nhỏ giọng nói

- Ninh Vô Khuyết ngược lại cũng thôi, bây giờ ngay cả Tam Liên Tọa cũng ra mặt nhắm vào Dương Chân, mặt mũi Bắc Cô viện để đâu rồi?

Lão ẩu Mặc Trì phong ho khan một cái, thâm ý sâu sắc nhìn Mặc Tuyết Linh

Mặc Tuyết Linh hừ nhẹ một tiếng quay đầu đi

Hoa U Nguyệt lắc đầu, nói

- Tam Liên Tọa chỉ có thể làm như vậy, Bắc Cô viện cho dù mặt mũi mất hết cũng phái ép Dương Chân đến bước đường cùng, tuyệt đối không thể thất bại!

- Dựa vào cái gì?

Mặc Tuyết Linh tức giận hỏi

Hoa U Nguyệt khẽ cười một tiếng, nhìn xem Dương Chân tự lẩm bẩm

- Lần này ngươi sẽ làm thế nào?

Để cho mọi người kinh ngạc là, trên mặt Dương Chân thế mà không có nửa điểm bối rối, khóe miệng lộ ra ý cười, nói với Tam Liên Tọa cùng Ninh Vô Khuyết

- Truyền ngôn Phu Tử làm người một thân hạo nhiên chính khí, bây giờ Dương Đỉnh Thiên ta lại thấy được một đám truyền nhân ra vẻ đạo mạo, mặt mũi của Phu Tử đều bị các ngươi vứt sạch!

- Hỗn trướng!

Tam Liên Tọa lập tức cuồng nộ, tài khí khủng bố bộc phát ra chèn ép về phía Dương Chân

Mọi người lập tức kinh hô, nhao nhao lui lại

Dương Chân làm như vậy là trực tiếp đắc tội Bắc Cô viện a, cho dù Linh học cung cũng không thể bảo toàn tính mạng của Dương Chân được

Tất cả mọi người mờ mịt nhìn Dương Chân, không rõ ràng vì sao hắn phải làm như thế

Dương Chân sắc mặt không thay đổi đối mặt với uy áp tài khí khủng bố, mang theo ý cười nói ra

- Hôm nay để bản tao thánh cho ngươi kiến thức một chút, cái gì mới gọi là văn thao vũ lược

Nói xong, Dương Chân đi đến một cái giá vẽ, liếc xéo nhìn Tam Liên Tọa Cùng Ninh Vô Khuyết, nói ra

- Các ngươi có phải cảm thấy bản tao thánh đang vũ nhục các ngươi?

Dương Chân tay cầm Lang Hào Bút cười ha ha, tay áo liệt liệt không gió mà bay, đưa tay đem Lang Hào Bút trám vào trong nghiên mực, nhìn chằm chằm hai người nói

- Bắc Cô viện tòa sen đúng k ( Tam Liên Tọa :)) ), còn có một thiên tài phải không, bản tao thánh tùy tiện viết ra mấy chữ thôi các ngươi cũng nhận không ra, tin không?

- Nực cười!

Ninh Vô Khuyết cười lạnh, nghe được Dương Chân nói chỉ muốn viết chữ hắn ngược lại yên lòng

Đừng nói là viết mấy chữ, cho dù viết một ngàn vạn chữ, chỉ cần là chữ, há có đạo lý nhận không ra?

Xoạt xoạt xoạt!

Bút tẩu long xà, Dương Chân lấy một loại tốc độ cực nhanh, ở trên trang giấy viết xuống tám chữ lớn, liền mạch không đứt đoạn

Đám người nín thở ngưng thần, cùng nhau duỗi cổ nhìn về phía hàng chữ Dương Chân mới viết ra, lập tức mộng bức

Tám chữ lớn hiện ra trước mắt mọi người, sắc mặt Ninh Vô Khuyết thay đổi, thốt ra

- Bắt được con cóc, dọa ra nước tiểu?

- Hỗn trướng, Dương Đỉnh Thiên, ngươi lại dám viết ra câu nói hoang đường như vậy tặng cho Liễu cung chủ?

Mọi người đều thay đổi sắc mặt, mộng bức nhìn Dương Chân

Mẹ nó, tùy tiện viết mấy chữ tặng ngày mừng thọ của Liễu cung chủ cũng tốt a, ngươi thế mà lại viết ra. . . Viết ra câu nói thấp kém như vậy, hoang đường như vậy?

Bình Luận (0)
Comment