Giữa không trung, linh khí bức người!
Tài khí trên trang giấy liệt liệt ba động, tám chữ viết trên đó chiếu sáng rạng rỡ
Chữ là đẹp, đặt bút như rồng, cương cân thiết cốt, leng keng hữu lực
Thế nhưng đám người ở đây lại mộng bức nhìn Dương Chân
- Dương Đỉnh Thiên này cũng quá cả gan làm loạn đi, làm sao dám tặng cho Liễu cung chủ lời nói thấp kém như vậy?
- Sao hắn lại tự tìm đường chết như thế chứ?
Đắm người nhao nhao lắc đầu tiếc hận
- Chỉ sợ Liễu cung chủ sẽ tức giận, đến lúc đó không ai có thể cứu hắn a
Ninh Vô Khuyết vui vẻ bật cười, giống như là xả được cơn giận, lãnh ý nhìn Dương Chân, hắn muốn mượn cơ hội này trấn sát Dương Chân, dưới tình huống này chắc chắn Liễu cung chủ cũng sẽ không đếm xỉa tới
Tất cả mọi người đều có chút lo lắng nhìn Dương Chân
Hồ Đào triệt để choáng váng, ngồi bệt xuống ghế khó tin nhìn Dương Chân
Hoa U Nguyệt cùng Mặc Tuyết Linh liếc nhau, đều nhìn được vẻ lo lắng trong mắt đối phương
Tiện mèo cùng tao gà thì nhìn nhau, hắc hắc cười quái dị
- Mẹ nó, tiểu tử này 666 a, cái này cũng dám chơi?
- Hỏng!
Tao gà chững chạc đàng hoàng kết luận
Toàn bộ nơi này dần trở nên yên tĩnh, trước mắt bao người, Dương Chân bỗng nhiên cười ha ha, liếc nhìn Ninh Vô Khuyết một chút, sau đó lại nhìn Tam Liên Tọa nghiền ngẫm nói ra
- Tam Liên Tọa có thể nhận ra tám chữ này?
Cái gì?
Mọi người khó tin nhìn Dương Chân, chẳng lẽ tám chữ này còn có huyền cơ khác?
Ninh Vô Khuyết cười nhạo một tiếng, nhìn Dương Chân
Tám chữ này nhìn qua giống như viết loạn, mặc dù khó phân biệt, thế nhưng lấy kiến thức của hắn về văn học thì làm sao có thể nhìn lầm?
Tam Liên Tọa trầm giọng nói ra
- Dương Đỉnh Thiên, cho dù ngươi giảo biện thế nào, tám chữ này cũng không thể nào thay đổi ý nghĩa, trừ phi ngươi cải biến kết cấu văn tự, nếu không hôm nay ngươi sẽ phải chết không nghi ngờ, ở ngày đại hội mừng thọ của Liễu cung chủ lại làm càn như vậy, mọi người làm sao buông tha cho ngươi?
Sát cơ của Tam Liên Tọa lóe lên, làm cho mọi người ở đây cùng nhau chấn động
Dương Chân mỉm cười, nhìn Tam Liên Tọa thật sâu, tiện tay huy động một cái, sau đó mới nói
- Truyền nhân Phu Tử? Ha ha, trừng lớn mắt chó của các ngươi lên, nhìn xem ta có thể cải biến kết cấu của văn tự?
Ông!
Minh văn tựa như cuồng phong gào thét, từ bên trong trang giấy tuôn trào ra, trong chớp mắt liền che khuất bầu trời, bên trên tám chữ lớn kia bốc cháy lên ngọn lửa tài khí màu ám kim còn kèm theo một cỗ hạo nhiên chính khí
Toàn Thân Tam Liên Tọa rung mạnh, khó tin nhìn tám chữ lớn kia
Sắc mặt một số người ở đây bỗng nhiên cuồng biến, bọn họ cảm nhận được hạo nhiên chi lực trong thể nội đang rục rịch tựa như muốn thoát ra
Lão cung chủ run rẩy đứng lên, vui mừng cao giọng nói ra
- Tiền đồ như gấm, tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, không sai, không sai, Linh học cung chúng ta tiền đồ vô lượng, chắc chắn phải tuân thủ bản tâm, tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, những lời này của Dương tiểu hữu thật sự là văn hay ý đẹp, chỉ có người có tâm tình rộng rãi, tràng ngập hạo nhiên chi khí mới có thể nhìn ra được áo nghĩa trong đó, thực sự khó có được, thật là không sai. . .
Ninh Vô Khuyết bạch bạch bạch lui về phía sau, cắn răng nghiến lợi nói ra
- Điều đó không có khả năng!
Hoa!
Mọi người khiếp sợ nhìn nhau
. . .
Một đám người nhao nhao bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của tám chữ kia, bỗng nhiên có vài tiếng mắng chửi Ninh Vô Khuyết cùng Tam Liên Tọa vang lên
- Mẹ nó, các ngươi tài trí hơn người, không ai bằng sao, cứ như vậy lừa phỉnh chúng ta?
- Còn cái gì mà bắt được con cóc dọa ra nước tiểu, nếu không phải Liễu cung chủ nhìn ra, chẳng phải mọi người ở đây đều bị các ngươi loại gia hỏa ra vẻ đạo mạo này lừa gạt?
Hoa U Nguyệt cùng Mặc Tuyết Linh ngơ ngác liếc nhau, sau đó bật cười, Mặc Tuyết Linh nhìn Dương Chân nói
- Ta đã đoán rằng hỗn đản Dương Chân này là đang đào hố chờ Ninh Vô Khuyết nhảy xuống, chỉ là không nghĩ tới, hỗn đản này là tiện đến mức trong lành thoát tục như vậy!
Hồ Đào trong đám người hai mắt cũng tỏa sáng, cũng bật cười theo, làm cho hai con thỏ trước ngực ầm ầm sóng dậy, để đám người xung quanh mãnh liệt nuốt nước miếng
Tất cả mọi người đều cười, cười vì sự tiện phá thiên của Dương Chân, cười vì Ninh Vô Khuyết vô tri
Mặt mũi của Tam Liên Tọa cùng Ninh Vô Khuyết xem như mất hất
Lúc này, Ninh Vô Khuyết bỗng nhiên ngoài mạnh trong yếu, chỉ vào Dương Chân nói
- Không đúng!
Mẹ nó, hỗn đản này còn muốn làm gì a, đám người thầm suy nghĩ
Trước mắt bao người, Ninh Vô Khuyết thẹn quá hóa giận, giống như điên cuồng nhìn chằm chằm Dương Chân nói ra
- Viết mấy chữ liền muốn thắng Bán Sơn Đồ của ta, ngươi cảm thấy có khả năng sao, mọi người ở đây sẽ tiếp nhận kết quả này sao?
Đám người nghe thế liền sững sờ, cổ quái nhẹ gật đầu
Ninh Vô Khuyết mặc dù vô sỉ, thế nhưng hắn nói là sự thật
Mấy chữ này của Dương Chân vô luận từ góc độ nào mà nói cũng không thể trân quý bằng Bán Sơn Đồ
Ngay cả trên mặt lão cung chủ cùng Liễu cung chủ đều hiện lên vẻ hứng thú
Mắt thấy Dương Chân lại phải lâm vào tuyệt cảnh, hai tay Dương Chân lại trùng điệp đập vào trên tấm thớt, tự lẩm bẩm
- Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, tiểu tử, trừng lớn con mắt của ngươi lên nhìn cho rõ ràng!
Oanh!
Một cỗ tài khí minh văn màu ám kim tuôn trào, cơ hồ trong nháy mắt liền làm cho cả thiên địa giống như tối đi, giữa không trung phảng phất như có ngàn vạn ngôi sao đang nhấp nháy, chiếu sáng rạng rỡ
- Tinh thần tài khí!
Không biết ai hô lên