Dương Chân chần chờ nhìn Hoa U Nguyệt, có chút không hiểu rõ, xuất kiếm hay không xuất kiếm có quan hệ gì đến khí tức trên thân Hàn Yên Nhi
Khí tức trên thân Hàn Yên Nhi lúc này thật sự quá khác biệt với khi còn ở Hàn Võ thành
Lúc này, Ninh Vô Khuyết giận quá thành cười, kiếm chỉ Hàn Yên Nhi, cao giọng nói ra
- Như vậy cũng tốt, thừa dịp truyền thừa này chưa có ổn định, Ninh mỗ liền muốn mở mang kiến thức một chút, xem đạo si những ngày gần đây danh tiếng vang xa đến cùng có danh xứng với thực hay không!
Ông!
Trường kiếm trong tay Ninh Vô Khuyết ngân lên, dù không có sử dụng chân nguyên nhưng kiếm ý trong đó cũng đủ làm người khác sắc mặt đại biến
Dương Chân khẽ di một tiếng, kinh ngạc nhìn Ninh Vô Khuyết, nói ra
- Ai ôi, mấy ngày không gặp, kiếm pháp của tiểu tử này lại tăng mạnh đến trình độ như vậy
Ninh Vô Khuyết cười ha ha, rõ ràng nghe được Dương Chân nói
- Còn may là ở Sinh Mệnh cấm địa, Ninh mỗ quyết tâm đặt tất cả tâm tư vào kiếm pháp, kiếm pháp tạo nghệ bây giờ không phải các ngươi có thể lý giải!
Không sử dụng bất kỳ chân nguyên đã có kiếm ý như thế, Ninh Vô Khuyết bên trên kiếm đạo lúc này xem ra đã đi cho mình một con đường riêng
Lúc này, thanh âm cao ngạo của Ninh Vô Khuyết lại truyền đến
- Ngươi còn chờ gì nữa, tranh thủ thời gian xuất kiếm, đối thú của ta không phải là ngươi mà là Dương Chân!
Hàn Yên Nhi lập tức lắc đầu, trường kiếm trong tay chậm rãi nâng lên, chỉ vào Ninh Vô Khuyết mở miệng nói
- Không, Dương Chân là đối thủ của ta
Ông!
Bên trong tiếng kiếm ngân, từng đạo kình khí vô hình đột ngột xuất hiện giữ không trung, tỏa ra khí tức mạnh mẽ, làm cho mọi người ở đây đều có cảm giác như có hàng vạn thanh kiếm chỉ thẳng vào mình, cực kỳ đáng sợ
- Xảy ra chuyện gì?
Có người hãi nhiên bật thốt lên
Sắc mặt Ninh Vô Khuyết đại biến, hắn là người đứng mũi chịu sào thì càng khủng bố hơn nữa, tay cầm kiếm của hắn đã bắt đầu run rẩy
- Không, không có khả năng!
Ninh Vô Khuyết khó tin nhìn trường kiếm trong tay Hàn Yên Nhi
Dương Chân cũng nhìn chằm chằm vào Hàn Yên Nhi, thế nhưng không phải nhìn trường kiếm mà là nhìn đôi chân dài kia, cảm nhận được khí tức Hàn Yên Nhi phát ra liền khẽ giật mình, bật thốt
- Thiên thư!
Không sai, khí tức trên thân Hàn Yên Nhi xác thực không khác với khí tức thiên thư phát ra chút nào
- Trách không được lại có cảm giác quen thuộc nhưng mà rất khó nói, nguyên lai là khí tức thiên thư, cái tiểu đạo si này từ nơi nào lấy được thiên thư?
Nghe được thanh âm của Dương Chân, toàn thân Hàn Yên Nhi chấn động, quay đầu kinh ngạc nhìn Dương Chân chưa nói gì thì Ninh Vô Khuyết đã cắt ngang
- Đạo si, ngươi quá không coi ai ra gì!
Ninh Vô Khuyết gầm lên, trường kiếm bắn ra vô số kiếm mang vọt về phía Hàn Yên Nhi
- Móa nó, con hàng này thật vô sỉ!
Dương Chân xem thường nhìn Ninh Vô Khuyết
Nghe được tiếng rống của Ninh Vô Khuyết, Hàn Yên Nhi lập tức động, từng đạo ký hiệu huyền ảo xuất hiện giữa không trung, phảng phất giống như kiếm mang, vô cùng sắc bén
Những ký hiệu này vừa ra Dương Chân lập tức mờ mịt, lúc này hắn giống như được về tới thời đại học, lão sư số học đang ở trên bảng đen bá bá viết ra trình tự giải đề mà hắn nhận không ra vậy, cực kỳ khó hiểu
- Móa nó, quả nhiên thâm ảo, nếu như tặng thiên thư này cho bản tao thánh, bản tao thánh cũng không thèm!
Keng!
Một tiếng lưỡi mác giao minh truyền đến, Hàn Yên Nhi cùng Ninh Vô Khuyết không biết từ lúc nào đã hoán đổi vị trí cho nhau, lưng đối lưng
Hai người lẳng lặng đứng tại chỗ, giống như chưa từng giao thủ vậy, trên thực tế tốc độ xuất thủ của bọn họ quá nhanh, cho nên tuyệt đại đa số người đều không kịp phản ứng
Dương Chân kinh ngạc nhìn Hàn Yên Nhi, hỏi
- Thiên Thư Tinh Thuật Thiên?
Hàn Yên Nhi kinh ngạc xoay người, nhìn Dương Chân cổ quái nói ra
- Ngươi biết thiên thư?
Nào chỉ là biết, trên thân hắn còn có hai bộ, một Huyền Lý Thiên một Địa Tàng Thiên a
Phốc!
Ninh Vô Khuyết phun ra một ngụm máu tươi, hoảng sợ chậm rãi xoay người, nhìn Hàn Yên Nhi một chút, lại nhìn Dương Chân một chút, thấy hai người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, lảo đảo một cái xoay người bỏ chạy
Hàn Yên Nhi vừa muốn đuổi theo, Dương Chân bĩu môi một cái nói ra
- Tốt rồi, đừng đuổi theo, hắn cả đời này cũng không thể tiến thêm được, mắt cao hơn đầu tầm nhìn hạn hẹp
Sau đó liền tò mò nhìn Hàn Yên Nhi hỏi
- Ngươi từ nơi nào lấy được thiên thư?
Hàn Yên Nhi thu hồi trường kiếm, đi đến trước mặt Dương Chân thì bỗng nhiên chấn động, hô nhỏ
- Ngươi cũng có?
Dương Chân nhếch miệng cười, quan sát Hàn Yên Nhi từ trên xuống dưới. . . Lại dừng lại ở đôi chân dài kia một chút mới ho nhẹ một tiếng nói ra
- Tiểu đạo si, ngươi muốn đuổi kịp bước chân của bản tao thánh thì còn mọt đoạn đường rất dài phải đi a
Nói xong, Dương Chân chồm người tới, ở bên tai Hàn Yên Nhi nhỏ giọng nói ra
- Bản tao thánh chẳng những có, mà còn có hai thiên!
- Cái gì?
Hàn Yên Nhi lảo đảo lui lại, trừng mắt nhìn Dương Chân, cắn môi nói ra
- Ta. . . Ta sẽ không bỏ qua
Dương Chân hắc hắc cười vui vẻ, còn chưa nói chuyện thì bỗng nhiên biến sắc
Oanh!
Trong sơn cốc, khí lãng phóng lên tận trời bỗng nhiên lấy tốc độ cực kỳ khủng khiếp tỏa ra bốn phương tám hướng, trong lúc nhất thời cát bay đá chạy, sóng gió ngập trời, thổi đến mức đám người đung đưa không ngừng, tiện mèo cùng tao gà hai con hàng ôm nhau cùng một chỗ, bị thổi bay ra ngoài trăm trượng, bộp một tiếng đụng ở trên đỉnh núi mới ngừng lại được
Dương Chân dùng ống tay áo che khuất mặt, thần sắc kinh ngạc mắng
- Móa nó, hiệu ứng Hollywood hay sao a?