Mọi người bị khí lãng kinh khủng thổi cho đung đưa không ngừng, cát bay đá chạy làm bọn họ vô ý thức nhắm mắt lại
Khi lần nữa mở mắt ra thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi
Ngay cả Dương Chân cũng giật nảy mình, nhìn xung quanh một chút, phát hiện bọn người Hoa U Nguyệt vẫn còn ở đây mới thở dài một hơi
Trước mắt bọn hắn lúc này là một tòa cốt sơn kinh khủng, nguy nga quỷ dị, những bạch cốt kia nhìn qua cực kỳ âm u, so với lần đầu Dương Chân nhìn thấy càng thêm dữ tợn
- Cái này. . . Đây là địa phương nào?
Có người hãi nhiên dò hỏi, ngay cả Ninh Vô Khuyết vừa rồi đào tẩu cũng chật vật chạy về, một mặt hoảng sợ nhìn cốt sơn nguy nga, lại nhìn khí thế khủng bố mà nó phát ra, ánh mắt lóe lên thần sắc tham lam
- Mau nhìn, trên đỉnh núi đó là cái gì?
Có người kinh hô
Trên đỉnh cốt sơn, vô số cánh hoa đang lượn lờ cộng thêm không khí mờ mịt làm cho phía trên phảng phất như cửa vào thiên đường, thiên âm lượn lờ, để đám người hoa mắt thần mê
Sau một khắc, vô số người tốc độ nhanh như thiểm điện leo lên cốt sơn, cầm đầu rõ ràng là Ninh Vô Khuyết
Mọi người đều trở nên điên cuồng, truyền thừa có dị tượng khủng bố như thế, thậm chí là có đại đạo hồng xướng, tuyệt thế truyền thừa như vậy nếu như thu hoạch được, tất nhiên có thể nghịch thiên cải mệnh, thành tựu sau này chắc chắn không tầm thường
Dưới tình huống như vậy đã không còn ai có thể thản nhiên, mọi người đều dùng hết thảy biện pháp, muốn mau chóng xông được lên phía trên
Ngay cả đạo si cũng muốn xông lên liền bị Dương Chân kéo lại
- Thế nào?
Hàn Yên Nhi khó hiểu nhìn Hàn Nha, lập tức kịp phản ứng, mọi người đều điên cuồng xông lên, thế nhưng chỉ có bọn người Dương Chân là bình chân như vại
Không những như vậy, trên mặt Dương Chân còn mang theo vẻ ngưng trọng
Dương Chân không giải thích, nhìn Hoa U Nguyệt nói ra
- Tiểu cô nương, cảm giác thế nào?
Hoa U Nguyệt còn chưa nói gì thì trên không trung bỗng nhiên truyền đến một tiếng hừ nhẹ
Ông!
Một cỗ khí lãng cuốn tới, Ninh Vô Khuyết đứng mũi chịu sào sắc mặt hãi nhiên, kêu thảm một tiếng từ trên cốt sơn ngã xuống, trên đường đi đập vỡ không biết bao nhiêu bạch cốt, sau khi rơi xuống một hồi lâu sau mới tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt nhìn lên cốt sơn ( éo hiểu sao tác cho nó sống dai thế )
Tu sĩ còn lại như một đàn ruồi nhao nhao đổ ập xuống, tất cả đều bị trọng thương, có một số còn bị ngã chết
Hàn Yên Nhi khiếp sợ kinh hô
- Phía trên có người?
- Có người!
Dương Chân nhẹ gật đầu
- Còn là một tên Đại Thánh!
- Cái gì?
Hàn Yên Nhi có chút kinh hãi
- Ngươi đã đến!
Lúc này, một thanh âm ung dung trên cốt sơn truyền đến!
Nghe được thanh âm này, thân thể của Dương Chân cùng Hoa U Nguyệt run lên bần bật, Mặc Tuyết Linh thì kinh hãi há to miệng
Thanh âm này rõ ràng là thanh âm của Hoa U Nguyệt, không có sai biệt, nếu như không phải có một loại thâm thúy xa xăm trộn vào, Dương Chân còn tưởng là Hoa U Nguyệt đang ở bên cạnh hắn nói chuyện
Hoa U Nguyệt quay người nhìn Dương Chân, trên mặt hiện lên vẻ do dự
Dương Chân đem Đại Khuyết Kiếm lấy ra, ầm một tiếng nện trên mặt đất, nhếch miệng cười nói với Hoa U Nguyệt
- Ta và ngươi cùng đi lên đi
Hoa U Nguyệt lắc đầu, nói ra
- Không, một mình ta đi lên!
Nói xong, Hoa U Nguyệt liền chậm rãi đi lên trên cốt sơn
Một tiếng thở dài truyền đến, phảng phất như từ thương khung truyền đến, mua hoa đầy trời vì Hoa U Nguyệt tạo thành một con đường thông hướng cốt sơn
Đám người nhao nhao rơi xuống sau khi tỉnh lại liền hoảng sợ nhìn Hoa U Nguyệt
- Phía trên có người, loại khí tức này muốn giết chúng ta quả thật dễ như trở bản tay
- Thế nhưng vì sao nữ tử kia có thể đi lên?
- Ngươi không nghe sao, tồn tại bên trên hiển nhiên là đang chờ đợi nữ tử này!
- Cái này. . .
- Không sai được, đáng tiếc nữ tử kia chỉ mới tu vi Thần Du Kỳ, đối mặt với khí tức kinh khủng như vậy có thể chịu được hay không?
. . .
Cánh hoa lát thành đường nhỏ bỗng nhiên tản ra khí thế vô tận, làm cho Hoa U Nguyệt toàn thân rung mạnh, quật cường ngẩng đầu nhìn một chút, dừng chân lại, quay người nhìn về phía Dương Chân
Dương Chân ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm Đại Khuyết Kiếm, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hoa U Nguyệt, thấy Hoa U Nguyệt xoay người nhìn lại liền tươi cười nói ra
- Đi thôi, nhớ kỹ lời ta từng nói
Hoa U Nguyệt tươi cười kiên định gật đầu, quay người tiếp tục bước đi, mọi người cũng nhìn ra được Hoa U Nguyệt đi lên cũng không nhẹ nhõm, thân thể thậm chí bắt đầu run rẩy
Dáng tươi cười của Hoa U Nguyệt làm vô số người ngây dại, ngơ ngác nói ra
- Thật đẹp!
Ninh Vô Khuyết sắc mặt âm trầm không chừng, ghen ghét nhìn chằm chằm Hoa U Nguyệt, lại gắt gao nhìn Dương Chân một chút
Mặc Tuyết Linh không kìm lòng được quay người hỏi Dương Chân
- Hoa sư muội nàng. . . Có thể bị nguy hiểm hay không?
Dương Chân lắc đầu, nói ra
- Không biết, nhưng mà nếu như người phía trên đã nói như vậy hẳn sẽ không tạo tổn thương cho nàng mới đúng
Tiện mèo cùng tao gà ở một bên trầm mắc thật lâu, lúc này liếc nhau, đều lộ ra vẻ ngưng trọng
Mắt thấy Hoa U Nguyệt sắp đi lên đỉnh núi, Dương Chân cũng gấp gáp lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh đơn bạc trên cốt sơn kia
Một người một kiếm một thân kiên quyết!
Dương Chân hít sâu một hơi, bỗng nhiên hai mắt ngưng tụ, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ
Trên đỉnh núi, bóng người một thân trắng như tuyết kia lần nữa xuất hiện, chậm rãi quay người, nhìn về phía Hoa U Nguyệt
Thân thể Dương Chân chấn động, trong mắt lóe lên thần sắc khó tin
Bóng người kia, quả nhiên giống Hoa U Nguyệt như đúc, khí chất cũng không sai biệt
Thật sự. . . Có hai Hoa U Nguyệt!